Trác Hàm đường đường là một thiên tài bản tính kiêu ngạo, vậy mà giờ lại bị dẫm dưới chân người khác.
“Buông ta ra, đồ ngu xuẩn vô tri nhà ngươi! Ngươi đợi đấy, đợi đến khi sư tôn ta biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ phế tu vi của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể xoay người được!" Trác Hàm cắn răng nói.
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh đi, cười khẩy nói: "Biết rõ bản thân không đánh lại nên lấy sư tôn mình ra dọa sao? Đáng tiếc cho nhà ngươi, lời đe dọa này thực sự ngu xuẩn quá mức rồi đó!"
Dứt lời, Diệp Viễn nhẹ nhàng búng một ngón tay, hướng về phía thần hải Trác Hàm.
Đôi đồng tử của Trác Hàm co rút lại, khuôn mặt hắn ta lộ rõ sự tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, một cảm giác vô cùng nguy hiểm đột nhiên ập đến.
“Nhãi ranh, ngươi dám!"
Cường giả Chân Thần!
Đầu tiên, Diệp Viễn cảm nhận được sức mạnh của đối phương, dường như cơ thể hắn đã bị thực lực mạnh mẽ này đóng băng lại, khiến Diệp Viễn không thể nhúc nhích nổi.
Mặc dù chân Diệp Viễn vẫn đang đạp trên người Trác Hàm, nhưng cái chân đó hoàn toàn không thể dẫm xuống hay nhấc lên.
Cường giả ở giai đoạn Chân Thần hậu kỳ, thật sự là quá mạnh!
Nhưng mà, hắn là Diệp Viễn!
Hắn là một Diệp Viễn biết khống chế không gian pháp tắc!
Mặc dù cường giả Chân Thần có thể hiểu được không gian pháp tắc nhưng chưa chắc đã mạnh bằng Diệp Viễn.
Sát khí mang lại cho người ta cảm giác lạnh thấu xương, nhưng Diệp Viễn không phải người bình thường, hắn nào thể chấp nhận ngồi chờ chết.
Cảm nhận được áp lực lớn mạnh đang đè nén trong không khí, hai mắt Trác Hàm sáng như sao, hắn ta vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hô to: "Sư tôn!"
Còn về phía Lãnh Thu Linh, sắc mặt nàng bỗng thay đổi hẳn, nàng vốn định ra tay, nhưng tiếc là không kịp.
Diệp Viễn cười khẩy một tiếng, rồi đột nhiên, cơ thể hắn biến mất giữa không trung!
Biến mất cùng hắn còn có cả Trác Hàm.
Một thân hình bước ra từ trong hư không, nhìn về phía Diệp Viễn với nét mặt vừa kinh vừa giận.
“Dịch chuyển trong không gian! Được lắm tiểu tử!"
Quả nhiên, người tới không phải ai xa lạ mà đích thực là Kế Tầm sư tôn của Trác Hàm, chủ nhân của đế đô Thiên Thủy.
“Phốc!”
Giữa thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mặc dù Diệp Viễn đã thoát khỏi một đòn chí mạng từ phía Kế Tầm nhưng hắn đã bị trọng thương.
Chi uy Chân Thần thật sự không đùa được.
Nếu đổi lại là người khác mà không phải Diệp Viễn thì chắc đã bị thế giới chi lực nghiền nát từ lâu rồi.
Hiện giờ lòng bàn tay Diệp Viễn đang đặt giữa lưng Trác Hàm, chỉ cần phun Thần Nguyên ra thôi là cơ thể hắn ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Sở dĩ Diệp Viễn để Trác Hàm dịch chuyển chung với mình là muốn nắm chắc con tin trong tay.
Nếu không thì với sức mạnh của Chân Thần, dù có vô tình tránh được đòn thứ nhất thì đòn thứ hai của Kế Tầm cũng đủ để khiến đối phương mất mạng.
Mà hắn ta căn bản không còn cơ hội phản kháng tìm đường sống nữa rồi.
“Sư tôn, cứu... Cứu ta!” Cảm nhận được Diệp Viễn muốn dùng Thần Nguyên tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình, Trác Hàm sợ như chết đi sống lại.
Sắc mặt Kế Tầm trầm xuống, hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn, lạnh lùng nói: "Buông Hàm Nhi ra, ta sẽ để ngươi chết toàn thây!"
Diệp Viễn giận nhưng vẫn nở nụ cười, nói: "Quả không hổ danh là thầy trò với nhau, cái nết ngu xuẩn cũng chẳng khác gì nhau! Đằng nào ngươi chẳng giết ta, vậy thì ta còn thả hắn ra làm quái gì? Ngươi nghĩ ta cũng não tàn giống ngươi hả? Tốt nhất là đừng nhúc nhích, nếu không ngươi cứ thử xem đi, là ngươi nhanh hơn, hay là ta nhanh hơn!"