Ngay tại lúc Diệp Viền còn đang suy nghĩ lung tung, những văn tự kia đã hoàn toàn tiến vào trong đầu Diệp Viễn.
Diệp Viễn vừa thớ ra một hơi lớn, cá người hắn như bị điện giật, thần hồn cũng theo đó run lên, nước mắt tràn mi mà ra…
Trong thức hải của Diệp Viễn, hai hư ảnh nhàn nhạt đứng đối mặt nhau.
Diệp Viễn nhìn thân ảnh hiền lành mà vĩ ngạn trước mắt này, khóc ròng ròng.
“Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong thiên địa này ngoại trừ người, còn có ai sẽ làm những thứ này vì hàl nhi đây?’
Diệp Viễn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc gần như sụp đố.
Từ khi trùng sinh đến nay, Diệp Viễn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cảm xúc chưa từng bị mất khống chế như thế.
Hắn luôn chôn giấu cừu hận dưới đáy lòng, đặt toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện, chỉ cầu một ngày kia giết trớ lại Thần Vực, diệt trừ phản nghịch!
Mà giờ đây, đối mặt người này, hẩn cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Kia là phụ thân sinh ra hắn nuôi nấng hẳn, dạy hần luyện đan, dạy hắn tu luyện — Đan Đế mạnh nhất Thần Vực -Cơ Chính Dương!
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!
Khuôn mặt Cơ Chính Dương hòa ái, cũng không có bởi vì bị nghịch đồ giết mà sinh ra lệ khí, ánh mât hán nhìn về phía Diệp Viền tràn đầy yêu thương.
Cơ Chính Dương hiền lành cười nói: “Vân nhi, có thế nhìn thấy ngươi chuyến thế trùng sinh, vi phụ trong lòng rất an ủi. Gần đây tất cả đều ốn chứ?”
“Ổn…, Ổn…, hài nhi mọi điều mạnh khỏe, chỉ là thường thường thương nhớ phụ thân.” Diệp Viền nức nở nói.
“Ha ha, ngươi thương nhớ một người chết làm gì? Ngươi đã có thân phận mới, cuộc sống mới, nên sống tốt cuộc sống hiện tại, đừng cứ mãi trầm mê ớ quá khứ. Dược Vương Điện đã là quá khứ mây khói, chuyện đã qua, thì đế nó qua đi.” Cơ Chính Dương rất lạnh nhạt cười nói.
“Làm sao có thể? n dưỡng dục của phụ thân, cho dù Vân nhi thịt nát xương tan, cũng không dám quên! Còn tên phản đồ kia, không chém hán thành muôn mảnh, sao tiêu được mối hận trong lòng ta? Tình cảnh lúc phụ thân bỏ mình, Vân nhi mơ cũng không dám quên! Trời cao chiếu cố, đế cho Cơ Thanh Vân ta trùng sinh một lần, thù này không báo, thì còn làm người như thế nào?”
Cơ Chính Dương duỗi bàn tay hư ảo ra, xoa đầu Diệp Viễn như vỗ về.
Có điều lúc này Cơ Chính Dương chỉ là một cái tàn hồn, căn bản không có thực thể, sao có thể đụng đến Diệp Viễn được?
Thế nhưng dường như Cơ Chính Dương cũng không thèm đế ý điều này, mặc dù bàn tay của hân xuyên qua Diệp Viễn, không chạm được, nhưng trên mặt lại là lộ ra nụ cười hài lòng.
Trông thấy tình cảnh này, tim Diệp Viễn đau như bị đao cât.
‘Vân nhi à, ngươi chuyến thế trùng sinh, cũng không phải trời cao chiếu cố gì, mà là vi phụ dùng thần hồn bí pháp đưa ngươi hạ giới. Nhưng vi phụ đưa ngươi hạ giới, cũng không phải hi vọng ngươi cả đời này sống ở trong cừu hận, bị cừu hận che mầt. Nếu như vậy, thì ngươi đã biến thành một cỗ máy báo thù rồi, đây không phải là kết quả mà ta muốn thấy!” Cơ Chính Dương thở dài.
Toàn thân Diệp Viễn chấn động, trong ánh mát lộ ra vẻ không thế tin.
Mình chuyến thế trùng sinh, lại là do phụ thân lấy đại thần thông làm ra? Chuyện này… Chuyện này sao có thể?
tới điều gì, chợt kích động nói: “Phụ thân, người đã có năng lực như vậy, có phải người cũng đã sâp xếp trùng sinh cho mình rồi? Người trùng sinh ờ nơi nào? Ta… Ta muốn đi tlm người!”
Cơ Chính Dương cười nói: “Vân nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Cơ Thương Lan trăm phương ngàn kế, làm sao lại đế cho thần hồn cúa vi phụ có cơ hội chạy thoát? Lúc ấy đưa ngươi rời đi được, là vi phụ đã dùng hết toàn lực. Chí là hẳn đánh giá thấp thực lực cúa vl phụ, mới có thế lưu lại một chút hi vọng sống cho ngươi. Lúc ấy thần hồn cúa ta đã bị hắn xé nát, ớ vào trạng thái cực độ hư nhược, nhưng cũng không có hồn phi phách tán. Chí là bằng vào cảnh giới thần hồn cúa hắn, không thế nhận ra cám giác ta tồn tại mà thôi. Sau đó ta ấn nấp trong hư không, đợi lúc hẳn giết ngươi thì thi trien bí pháp man thiên quá hái, đế hắn cho là ngươi đã hồn phi phách tán, rồi tàn hồn cúa ta lại mang theo thần hồn cúa ngươi xuyên thắng qua hư không, tiến vào hạ giới.”
Diệp Viễn vậy mới biết, mình trùng sinh cũng không phải ngẵu nhiên, mà là Cơ Chính Dương liều mạng hao hết lực lượng của thần hồn, mưu cầu một chút hi vọng sống cho mình!