Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểm này thể hiện vô cùng rõ ràng trong trận chiến đoạt vị thiếu chủ.

Một câu nói bâng quơ cũng không ai dám phản bác lại.

Lãnh Húc thấy Lãnh Thu Linh cười đi đến, nói: "Hôm nay cảm ơn Thu Linh muội muội đã giải vây, nếu không thì ta và Diệp Viễn đều gặp nguy hiểm rồi."

Mặc dù không biết tại sao Lãnh Thu Linh lại đứng ra nói hộ mình nhưng vẫn nên nói lời cảm ơn.

Đối với với Lãnh Thu Linh chỉ là một câu nói thế nhưng đối với hắn ta mà nói chính là ơn cứu mạng.

Trước sự cảm ơn của Lãnh Húc, Lãnh Thu Linh chỉ thản nhiên nói: "Húc ca không cần khách khí, ta chỉ nói vài câu công đạo mà thôi."

Nhưng mà ánh mắt của nàng ta lại lướt qua Lãnh Húc, nhìn Diệp Viễn phía sau người hắn ta.

Lãnh Húc nhận thấy được ánh mắt của Lãnh Thu Linh, không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn hướng về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhẹ nhàng cười, mở miệng nói: "Từ biệt không lâu, phong thái của Lãnh tiên tử đã hơn trước đây rất nhiều."

Lãnh Thu Linh khẽ cười, nói: "Con người không gặp nhau ba ngày là đã nhìn nhau với đôi mắt khác. Diệp công tử bây giờ đúng là khiến ta mở mang tầm mắt! Ta muốn xin lỗi Diệp công tử, rút lại lời nói năm trước."

Diệp Viễn cười nói: "Toàn là chuyện cũ rồi, nhắc đến nó làm gì chứ? Hôm nay, Diệp mỗ còn phải cảm ơn Lãnh tiên tử đã giải vây ấy chứ!"

Lãnh Thu Linh lắc đầu nói: "Ta tin không cần ta đến giải vây thì Diệp công tử cũng có cách để thoát khỏi khó khăn."

Mặc dù nàng ấy không biết thủ đoạn của Diệp Viễn thế nhưng phụ thân muốn giữ lại Diệp Viễn, sợ rằng không dễ dàng như thế.

Diệp Viễn cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu đã xen vào chuyện tranh chấp của Lãnh gia thì chắc chắn có chỗ chống lưng.

Diệp Viễn cười ha ha nói: "Mặc dù mới chỉ gặp Lãnh tiên tử thế nhưng Lãnh tiên tử giống như bạn bè lâu năm với Diệp mỗ, hiểu ta như lòng bàn tay rồi. Có điều là vẫn phải cảm ơn ngươi."

Lãnh Húc ở bên cạnh đã sớm nghe đến trợn tròn mắt rồi. Thì ra Lãnh Thu Linh và Diệp Viễn lại quen biết từ lâu rồi.

Nhưng mà hắn ta rất kỳ lạ, lúc nghe đoạn nói chuyện của hai người vừa thấy thân thiết lại vừa thấy không thân thiết.

Dường như chỉ vỏn vẹn gặp nhau đúng một lần. Nhưng mà một lần gặp mặt ấy lại có thể làm Lãnh Thu Linh có thái độ khác thường, làm mất mặt phụ thân ư?

Hơn nữa Lãnh Thu Linh lại có thể cười chứ! Nàng ấy cười với Diệp Viễn rồi!

Trong ấn tượng của Lãnh Húc, hắn ta chưa thấy Lãnh Thu Linh cười với nam tử bao giờ.

Có thể đoán được trong lòng Lãnh Húc đang chấn động thế nào.

"Vậy Thu Linh xin nhận lòng biết ơn của Diệp công tử. Thu Linh có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết Diệp công tử có thể đáp ứng hay không?" Lãnh Thu Linh nói.

Diệp Viễn gật đầu cười, nói: "Diệp mỗ nào dám không đáp ứng chuyện mà Lãnh tiên tử yêu cầu?"

Ánh mắt của Lãnh Thu Linh bỗng nhiên trở nên sắc sảo, nói: "Thu Linh muốn cùng công tử giao chiến một trận, mong công tử tác thành."

Nghe xong câu này, Diệp Viễn và Lãnh Húc đều sửng sốt.

Lãnh Húc hoảng hốt hết sức, thân là tuyệt thế thiên tài của Thiên Lăng phủ, trong đám bạn cùng lứa tuổi thì Lãnh Thu Linh hoàn toàn không có ai là đối thủ.

Từ trước đến nay đối thủ của nàng ấy đều là những đệ tử có lai lịch rất sâu trong Thiên Lăng phủ, phần lớn cũng có cảnh giới cao hơn nàng ấy.

Bây giờ nàng ấy lại muốn khiêu chiến với một Thiên Thần tầng hai.

Đương nhiên, Lãnh Húc cũng cực kỳ khâm phục sức mạnh của Diệp Viễn.

Ít nhất, bản thân không phải đối thủ của hắn.

Thế nhưng vẫn là chưa đủ để đối phó với Lãnh Thu Linh.

Diệp Viễn cười cười nói: "Được!"

...

"Băng chi gào thét!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK