“Diệp Viễn đừng làm loạn! Ta biết chiến lực của ngươi kinh người, nhưng mà các ngươi không phải đối thủ của võ giả Đạo Huyền Cảnh tầng hai!” Nguyệt Kiếm Phong vội la lên.
Ở cuộc thi Minh Nguyệt, mặc dù Diệp Viễn chiến thắng Lâm Siêu nhưng mà Lâm Siêu mới chỉ là vừa mới bước vào Đạo Huyền Cảnh.
Dựa vào thực lực của Diệp Viễn, đánh thắng một hai người Đạo Huyền Cảnh là có thể. Nhưng mà một lúc đối phó sáu người, bên trong còn có cường giả Đạo Huyền tầng hai, thì không nói trước được.
Diệp Viễn khoát tay một cái nói: “Ngươi đánh của ngươi, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì?”
Nguyệt Kiếm Phong không khỏi cứng lại, tiểu tử này thật sự là không khiến người ta bớt lo được.
Hắn cắn răng một cái, đột nhiên xuất thủ, đánh thẳng về phía gã Đạo Huyền tầng hai kia.
Nhưng mà Uông Nghiêu đã sớm có chuẩn bị, cười lạnh một tiếng, nói: “Đối thủ của ngươi là ta!”
Thân hình hắn khẽ động, trực tiếp đối đầu với Nguyệt Kiếm Phong.
Cảnh giới của hai người xấp xỉ nhau, thực lực cũng kém không nhiều. Cho dù là Nguyệt Kiếm Phong dựa vào nhãn lực, cũng rất khó chiến thắng được Uông Nghiêu trong thời gian ngắn.
Mà lúc này, gã Đạo Huyền Cảnh tầng hai kia đã chậm rãi bước tới gần Diệp Viễn, cười trào phúng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng người đánh bại được một tên vừa mới đột phá Đạo Huyền Cảnh thì đã coi mình là vô địch thiên hạ? Các huynh đệ, dạy cho vị tiểu huynh đệ này một bài học, cho hắn biết, cái gì gọi là cường giả Đế Cảnh!”
Những người này đều đã xem qua một màn Diệp Viễn chém giết Lâm Siêu, thực sự là bị kinh diễm.
Nhưng mà Lâm Siêu cũng chỉ là miễn cưỡng đột phá Đạo Huyền Cảnh, so với Đạo Huyền Cảnh tầng một chân chính thì vẫn còn có chút chênh lệch.
Chứ đừng nói chi là chỗ này còn có một người Đạo Huyền tầng hai.
Những người kia lập tức xông tới, nhưng mà Diệp Viễn vẫn ung dung lui sang đứng một bên, ôm tay tựa vào trên thân một cây đại thụ.
“Này này, ta nói mình vô địch lúc nào? Đừng có lầm, đối thủ của các ngươi là nàng, không phải ta.” Diệp Viễn bĩu môi về phía Nguyệt Mộng Ly nói.
Mọi người sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, gã Đạo Huyền tầng hai kia chợt cười to nói: “Ha ha, ngươi đây là đang làm trò hề sao? Có ai trong thiên hạ không biết đại tiểu thư của Nguyệt gia có bệnh không trị được, cho dù là chữa được rồi, thì mấy năm nay vẫn luôn không có tu luyện, ngươi để cho nàng đánh với chúng ta?”
“Cái thứ hèn nhát không có cốt khí, vậy mà lại trốn phía sau nữ nhân! Nguyệt đại tiểu thư, nam nhân dạng này mà ngươi cũng để ý?” Tên còn lại giễu cợt nói.
Không thể không nói, mấy người này vẫn là giữ thái độ tôn trọng nhất định đối với Nguyệt Mộng Ly.
Nguyệt Mộng Ly đẹp giống như là tiên nữ trên bầu trời khiến cho người ta không đành lòng khinh nhờn.
Chỉ là biểu hiện của Diệp Viễn làm bọn họ cảm thấy đây là một bông hoa nhài cắm phải bãi phân trâu.
Nhưng mà Nguyệt Mộng Ly thản nhiên nói: “Các ngươi… không xứng để cho Viễn ca xuất thủ.”
Mấy người nghe thấy, không hỏi hai mặt nhìn nhau rồi cười lên ha hả.
“Ha ha, Nguyệt tiểu thư cứ nói giỡn, ngươi còn không phải đối thủ của mấy người chúng ta. Dạng nam nhân này, không đáng để ngươi giao phó.”
“Đúng vậy, Nguyệt tiểu thư, ngươi mau mau rút đi thôi. Những đại lão chúng ta này đều là người thô bỉ, một khi động thủ, không khỏi sẽ tổn thương đến sự xinh đẹp của ngươi.”
“Nguyệt tiểu thư, tiểu tử này chính là đang giả vờ, để cho ngươi xông pha chiến đấu, vẫn là đá hắn đi đi! Ha ha ha!”
Phía bên kia, Nguyệt Kiếm Phong vừa cùng Uông Nghiêu đánh đến khó phân thắng bại, vừa phân thần chú ý tình hình bên này.
Hắn nhìn thấy Diệp Viễn vậy mà lại lui sang một bên không quản, không khỏi khẩn trương nói: “Diệp Viễn, ngươi đừng hồ nháo! Thân thể của Ly Nhi vừa mới khôi phục, đã lâu chưa tu luyện, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ!”
Uông Nghiêu thấy thế liền cười to nói: “Nguyệt Kiếm Phong đối thủ của ngươi là ta, chuyện ở phía dưới, để cho bọn họ tự mình giải quyết đi! Ha ha! Ngươi yên tâm, Nguyệt cô nương là hòn ngọc quý trên tay Nguyệt gia, bọn họ sẽ không làm gì nàng. Có điều tiểu tử kia… cũng không cần phải nói rồi.”
Uông Nghiêu biết Nguyệt Hoa Thiên Nhãn lợi hại, cho nên chỉ muốn làm vướng chân Nguyệt Kiếm Phong, mà không liều chết với hắn.
Chỉ cần người phía dưới thủ tiêu Diệp Viễn, rồi thêm Nguyệt Mộng Ly làm con tin, còn sợ Nguyệt Kiếm Phong không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
Uông Nghiêu cũng biết sự lợi hại của Nguyệt gia, cho nên trước khi ra ngoài, đã sớm nghĩ xong sách lược vẹn toàn. Mặc dù như thế này là đắc tội Nguyệt gia, nhưng mà cũng không có trở mặt đến sống chết.
Nhưng nếu như giết Nguyệt Mộng Ly, hậu quả kia liền khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù hắn có được linh tuyền, nhưng mà đối mặt với sự truy sát khắp thiên hạ của Nguyệt gia, thì cũng là không phải chuyện tốt.
Nguyệt Kiếm Phong gào thét, nhưng mà Diệp Viễn vẫn mắt điếc tai ngơ, chỉ thản nhiên nói: “Ừm, mấy người các ngươi, đừng có trách ta không có nhắc nhở các ngươi, nếu như xem nhẹ Ly Nhi, các ngươi phải đánh đổi bằng mạng sống đó!”
Dáng vẻ Diệp Viễn một bộ không nhanh không chậm, tuyệt không lo lắng đối với Nguyệt Mộng Ly.
“Ha ha, Nguyệt tiểu thư tất nhiên là lợi hại, mấy người huynh đệ chúng ta phải lĩnh giáo cho tốt một chút. Toàn Thịnh, ngươi đi gặp Nguyệt tiểu thư!” Tên Đạo Huyền tầng hai nói với vẻ mặt giễu cợt.
“Được rồi! Nguyệt tiểu thư, đắc tội rồi!”
Gã Đạo Huyền tầng một tên là Toàn Thịnh xoa tay, một bộ dáng vẻ ăn chắc Nguyệt Mộng Ly.
Chỉ thấy hắn đưa tay chộp một cái, một đạo nguyên lực cực lớn ngưng tụ trên đầu ngón tay, phi về phía Nguyệt Mộng Ly, thanh thế cực kỳ kinh người.
Võ giả có thể tu luyện tới Đạo Huyền Cảnh, không có một người nào là phế vật cả. Cho dù là Lâm Siêu, nếu thật sự so với Toàn Thịnh này cũng nhiều lắm là người tám lạng kẻ nửa cân.
Đạo Huyền tầng một lâu năm, cũng không phải là bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Võ giả vượt cấp chiến thắng Đạo Huyền Cảnh, cũng chỉ là chuyện có rất ít người có thể làm được.
Chí ít ở người khác nhìn thì Nguyệt Mộng Ly là không có năng lực này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Nguyệt Mộng Ly vẫn luôn ôn uyển dịu dàng đột nhiên biến đổi khí chất, một cỗ khí thế bén nhọn phóng lên cao!
Phía sau Nguyệt Mộng Ly, lại xuất hiện một huyễn ảnh rất lớn!
Huyễn ảnh này không khác Nguyệt Mộng Ly chút nào, nhưng mà khí chất thì hoàn toàn khác. Biểu cảm của huyễn ảnh kia cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên người để lộ ra một cỗ chiến ý cường đại.
Cái huyễn ảnh kia, giống như là trời sinh để chiến đấu!
“Pháp tướng thiên địa! Sao có thể!”
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ nhìn huyễn ảnh kia, một trảo này của Toàn Thịnh, ở trước mặt pháp tướng thiên địa này chỉ là trò cười!
“Vút…”
Nguyệt Mộng Ly chỉ một ngón tay ra, pháp tướng sau lưng này cũng chỉ ra!
Một tia bạch mang cực kỳ sắc bén trực tiếp phá vỡ trường không, đánh trúng nguyên lực Toàn Thịnh ngưng tụ ở đầu ngón tay, nguyên lực vỡ nát.
“Oành!”
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết Toàn Thịnh cũng không kịp kêu đã bị một chỉ bạch mang này đánh thành tro.
Pháp tướng này, quá cường đại!
“Hít…”
Vài tên võ giả còn lại lùi liền mấy bước, đều là bị một màn vừa rồi dọa cho khiếp sợ.
Một gã Đạo Huyền tầng một, đến uy lực của một ngón tay cũng không đỡ nổi đã bị giết chết!
Không phải nói tiểu thư Nguyệt gia này đã vài chục năm không có tu luyện à, sao lại có thể mạnh như vậy?
Ngay cả Nguyệt Kiếm Phong và Uông Nghiêu lúc này cũng dừng chiến đấu lại, không thể tin được mà nhìn một màn này.
Hiển nhiên là bọn họ đều không ngờ được, Đại tiểu thư Nguyệt gia vẫn luôn yếu đuối, lại có thực lực mạnh như vậy!
“Ha ha, Tiên Thiên Chiến Hồn Thể, quả nhiên danh bất hư truyền! Cái này cũng không phải pháp tướng thiên địa gì cả, mà chỉ là chỉ Tiên Thiên Chiến Hồn của Ly Nhi! Ẩn núp nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã thức tỉnh!”
Diệp Viễn nhìn bóng người to lớn kia, cảm thán.