Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Chiêu nghe xong, lập tức chết lặng, trầm mặt nói: “Ta chỉ là một trưởng lão, bên người nào có nhiều Nguyên tinh thượng phẩm như vậy? về phần bọn hắn… Lại càng không có.”

Diệp Viễn cười: “Không sao, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, còn lại dùng Nguyên tinh trung phẩm với hạ phẩm cũng được. Có điều nếu như thế, phải nhiều thêm hai phần.

Theo cách tính này, nếu dùng Nguyên tinh trung phẩm, thì cần hai trăm bốn mươi viên, tương đương với mua năm tặng một.

Đương nhiên Diệp Viễn biết mức độ hiếm có của Nguyên tinh thượng phẩm, Ngô Chiêu không thể lấy ra được.

Thế nhưng, Thiên Càn Tông là đại tông môn giàu có nhất ở Nam Vực, trên người đệ tử nào cũng đều béo mũm mĩm.

Số lượng hai trăm Nguyên tinh thượng phẩm này, cố gom lại thì cũng đủ.

Nghe Diệp Viễn nói như vậy, mặt Ngô Chiêu khá hơn một chút, nhưng vẫn nhe răng trợn mắt nói: “Đợi một chút, ta phải quay lại hỏi trên người bọn họ có gom đủ không.”

Ngô Chiêu vừa quay đầu đi thì bị Diệp Viễn gọi lại: “Đợi đã, vừa nãy ta nói mỗi người hai mươi viên, là nói những người bước vào đại điện này, kể cả bọn họ.”

Ngón tay của Diệp Viễn chỉ về những đệ tử của Thiên Càn Tông đang nằm dài trên đất.

Khuôn mặt vừa tốt lên của Ngô Chiêu lại lập tức đen xì, gầm lên: “Diệp Viễn! Ngươi đừng có quá đáng.”

Diệp Viễn cười nói: “Ta chỉ đưa ra điều kiện của mình, ngươi có thể chọn không chấp nhận, nhưng so với mạng của bọn hắn, ta không cảm thấy điều kiện đó chỗ nào quá đáng cả.”

Điều kiện của Diệp Viễn, đương nhiên không phải ăn nói lung tung.

Hắn đã sớm tính xong, yêu cầu này vừa làm Ngô Chiêu khó chịu, vừa có thể chấp nhận được.

ở u Vân tông, mỗi tháng các đệ tử tinh anh và đệ tử chân truyền đều được phát năm viên Nguyên tinh trung phẩm và một nghìn viên Nguyên tinh hạ phẩm.

Trên thực tế, các đệ tử đứng đầu như Dịch Vô Cữu và Mạc Vân Thiên, số lượng Nguyên tinh trung phẩm mà bọn họ tích lũy được cũng tương đối khả quan.

Đối với một môn phái nhỏ như u Vân Tông, tài nguyên chỉ có thể tập trung vào một vài đệ tử cực kỳ thiên tài.

Nhưng khi Lạc Thanh Phong nói qua về Thiên Càn Tông với Diệp Viễn thì cũng đề cập đến sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, bao gồm cả chuyện phân bố nguồn lực.

Các môn đệ cùng đẳng cấp, đãi ngộ của đệ tử Thiên Càn Tông nhiều gấp mười lần so với đệ tử u Vân Tông!

Nói cách khác, các đệ tử ưu tú của Thiên Càn Tông có thế nhận được năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm và một vạn Nguyên tinh hạ phẩm!

Mỗi người hai mươi viên Nguyên tinh thượng phấm, tính ra thì mỗi người mất hai nghìn bốn trăm viên Nguyên tinh trung phẩm.

Số lượng này Ngô Chiêu bọn hắn có thể lấy ra được nhưng chắc chắn đã bị cắt mất một miếng thịt lớn! Dù bên người vẫn còn một số Nguyên tinh, nhưng chắc chắn là chạm đáy rồi.

Lại thêm ba cây thảo dược cấp bốn và ba mươi cây thảo dược chuẩn cấp bốn, Thiên Càn Tông chắc chắn là chảy máu nhiều.

Quả nhiên, sau một lúc, Ngô Chiêu mang khuôn mặt sẳp chảy ra nước đi đến trước mặt hắn.

Ngô Chiêu ném nhẫn trữ vật cho Diệp Viễn, ngữ khí bất thiện nói: “Đây là Nguyên tinh và dược liệu ngươi cần. Há miệng lớn như vậy, hi vọng ngươi không bị nghẹn chết.”

Diệp Viễn thong thả mỉm cười: “Miệng ta rộng, không phiền đến Ngô trưởng lão quan tâm.”

Diệp Viễn chìm một tia thần thức vào nhẫn trữ vật, đếm số lượng Nguyên tinh và thảo dược trong đó.

“Chỉ có trên người ba trưởng lão chúng ta mới có Nguyên tinh thượng phẩm, gom vào cũng chỉ hơn ba mươi viên, còn lại đều tính thành Nguyên tinh trung phẩm và Nguyên tinh hạ phẩm, một viên cũng không thiếu.

Ngỏ Chiêu thấy Diệp Viễn kiểm kê số lượng, trầm mặt nói.

Năng lực tính toán của Diệp Viễn rất nghịch thiên, chỉ cần nhìn lướt qua, liền biết lời của Ngô Chiêu không giả.

“Thiên Càn Tông quả nhiên giàu có, đi bí cảnh một chuyến mà mang theo nhiều Nguyên tinh như vậy. Ầy, hình như thiếu mất mười viên Nguyên tinh hạ phẩm, nhưng coi như thôi. Đều nói càng có tiền càng keo kiệt, quả nhiên không sai. Đa tạ Ngô trưởng lão.” Diệp Viễn ôm quyền nói.

Ngô Chiêu sững sờ, không ngờ Diệp Viễn chỉ nhìn thoáng qua đã xong rồi, hơn nữa rõ ràng đến ngay cả thiếu mười viên cũng nhìn ra, có thể thấy ban nãy không phải Diệp Viễn qua loa lấy lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK