“Không phải chứ, phương hướng mà hằn muốn đi giống như là Tàng Kinh Các, chẳng lẽ nước đến chân mới nhảy
sao?”
“Haha, nước đến chân mới nhảy nào có dề như thế? A, hắn bị người ta ngăn cán, người đó hình như là Vạn Uyẻn vừa tấn cấp.”
“Cũng thật là, ngươi nhìn thấy người con gái bèn cạnh Vạn Uyên chưa? Đó là nữ thần cúa ta – Liễu Nhược Thủy. Nếu như nàng ấy có thể nói một cáu với ta thì bảo ta chết ta cũng bằng lòng!”
“Nhìn cái bộ dạng mê gái của ngươi kìa. Có diều Liều Nhược Thủy quá thật rất xinh đẹp…”
Đúng lúc Diệp Viền đang định đến Tàng Kinh Các.
Người tiền nhiệm cực phẩm kia quá phế đi, lúc lên lớp toàn nghe mấy cái linh tinh, không có nhiêu cái hữu dụng. Bây glờ Diệp Viền cần tlm một vài võ kỹ hợp với tình hình hiện tại.
Trong tay Diệp Viền có vô số võ kỹ nhưng võ kỹ phù hợp việc tu luyện Nguyên Khí cầnh thì lại không có. Với địa vị kiếp trước của hẳn, vồ kỹ của Nguyên Khí cảnh cho dù có tốt cỡ nào cung chưa chắc đã lọt vào pháp nhãn của hắn.
Không ngờ trên đường tới Tàng Kinh Các lại bị Vạn Uyên chặn đường.
Nhìn dáng vẻ thì là hẳn cố ý chờ đợi. Về phần Liêu Nhược Thủy bên cạnh Vạn Uyên, Diệp Viễn hần là không còn xa lạ nữa. Vài ngày trước Diệp Viễn chính là vì nữ nhân này mà tỷ thí với Phí Thanh Bình.
‘Thật trùng hợp, đây không phải là Diệp thiếu gia sao? Đi đâu mà vội vàng thế? Đầu thai?” Ánh mât Vạn Uyên tràn ngập vui vẻ, ánh mât đó như là dùng đế nhìn người chết vậy.
Trong lòng Diệp Viễn cười lạnh không ngớt với thái độ nóng vội cúa Vạn Uyẻn. Vạn Uyên chắc mấm ràng lần này Diệp Viễn chết chắc rồi, cho nên hẳn tìm Diệp Viên chỉ đế giều cợt.
Sau trận chiến sinh tử, Diệp Viễn chết rồi thì Vạn Uyên đi đâu để tìm khoái cảm này đây?
Diệp Viễn nhìn thấy bộ dạng của Vạn Uyên liền không vội tới Tàng Kinh Các mà cười nói: “Không sai, là đầu thai, có điều là tiễn ngươi đi đầu thai.”
Vạn Uyẽn nghe xong câu; ‘Tiễn ngươi đi đầu thai?
Haha, báy giờ ta đứng ớ đây, ngươi có bản lĩnh thì tiền ta đỉ đầu thai xem nào! Không phải ngươi nghĩ rằng dùng bí pháp tăng lên Nguyên Khí Cảnh tầng ba thì có tư cách gọi tên ta đấy chứ?”
Liễu Nhược Thủy đứng bẻn cạnh nhìn thấy tình thế như vậy bèn đưa tay che miệng cười, cảm thấy Diệp Viên vô cùng đáng cười.
Mồi động tác tay chân của Liễu Nhược Thủy đều có chút mê hoặc, có thế câu dẫn nam nhân. Đa phàn học viên nam của Học Viện Đan Võ đều là huyết khí phương cương, nếu tâm trí không kiên định thì khó lòng có thế qua được ẳi mỹ nhân này?
Chỉ có điều một đệ tử ăn chơi trác táng của người tiên nhiệm vừa ngốc vừa ngây thơ, thực lực cũng từ yếu đến mạnh, sao cỏ thế chống cự nổi mê lực của Liễu Nhược Thủy chứ?
Lúc dâu Liễu Nhược Thúy cũng chỉ lúc có lúc không bên cạnh hắn một khoảng thời gian, người tiền nhiệm bị nàng ta ăn đến gắt gao. Sau này Liều Nhược Thủy dùng chút mánh khóe khiến cho người tiền nhiệm ngoan ngoãn mắc câu đến nỗi mất mạng vô ích.
“Vạn sư huynh, Diệp sư đệ đây cũng là một người thú vị. Rõ ràng là một ké hèn nhát nhưng học người ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, rõ ràng là thực lực yếu kém lại muốn mạo xưng là trang hảo hán đi quyết đấu với người ta. Bây giờ còn uy hiếp cả huynh nữa, huynh nói xem hắn có nực cười không chú?” Liểu Nhược Thủy dung mạo như hoa nhưng lời nói lại vô cùng cay độc.
** Đây là tamlinh247.com.vn, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.