Đỉnh núi chính và đỉnh núi phụ cách nhau cực kỳ xa, Diệp Viễn thông qua Truyền Tống Trận đến đỉnh Thiên Anh, đột nhiên có cảm giác như người từ trên thiên đường rơi xuống cõi nhân gian. So với sự thịnh vượng của đỉnh chính, ở đây rõ ràng là khốn khổ hơn nhiều.
“Diệp Viễn, ta thật sự thấy không đáng cho ngươi! Với tài năng của ngươi, ít nhất ngươi cũng phải đứng trên ba đỉnh núi phụ hàng đầu. Đám người đó ỷ thế dọa người, lại có thể giáng cấp ngươi xuống đỉnh Thiên Anh.”
Bên cạnh Diệp Viễn, một thanh niên gầy gò thấp bé, vẻ mặt không phục nói.
Người trẻ tuổi này tên là Tằng Du, xuất thân từ một tiểu tông môn vô danh.
Thực lực của hắn không tệ, đã đạt đến Thần Quân tầng bảy đỉnh phong.
Trong đệ Nhị Quan trắc thí còn đạt đến cấp thứ hai.
Trong số các đệ tử bước ra từ Tiểu tông môn, đã là nhân trung chi long rồi.
Theo lý mà nói, hắn đáng ra sẽ không bị phân đến đỉnh Thiên Anh, nhưng hắn lại trở thành đệ tử trong môn duy nhất bị chỉ định đến đỉnh Thiên Anh.
Bốn mươi mốt người còn lại đều được phân vào tám đỉnh phụ còn lại.
Đối với kiểu đối đãi bất công này, Tằng Du đương nhiên rất khó chịu. Tuy nhiên, Tằng Du lại rất bội phục Diệp Viễn, dáng vẻ hời hợt của hắn đã lay động sâu sắc đến Tằng Du.
Cũng xuất thân từ tiểu môn phái, nhưng tiềm lực của Diệp Viễn hiển nhiên mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Diệp Viễn cười nói: “Là vàng thì cho dù có ở đâu cũng đều tỏa sáng. Ta nghe nói Truyền Công trưởng lão cũng là xuất thân từ tiểu Tông Môn, cũng không phải ở Chân thần cảnh, trở thành chủ tể một phương hay sao?”
Tằng Du nghe vậy cười chua xót: “Cho dù vậy, đỉnh Thiên Anh vẫn là đỉnh thấp hèn nhất, bị tám đỉnh khác xa lánh!”
Trong Ảnh Nguyệt tông, có thể nói đỉnh Thiên Anh là chốn lưu đày, không ai muốn đặt chân đến đây. Hầu hết những người đến đây đều là những đệ tử không được chào đón hoặc là những đệ tử không có thế lực.
Một khi đến đây, cơ bản cũng chính là đồng nghĩa với không có tiền đồ, rất khó làm nên chuyện lớn.
Diệp Viễn vỗ vỗ vai Tằng Du cười nói: “Huynh đệ, ngươi bước vào Ảnh Nguyệt tông, ngươi đã quên đi bản tâm của mình rồi!”
Nói xong, Diệp Viễn đi về phía Thiên Anh điện.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Viễn rời đi, Tằng Du toàn thân chấn động.
Đúng vậy, tông môn của hắn chỉ là một Thần Quân cấp tông môn xoàng xĩnh, không đáng để mắt tới, với tài nguyên thiếu thốn, công pháp thiếu hụt.
Tuy nhiên, bằng sự nỗ lực của bản thân, hắn đã từng bước đi đến ngày hôm nay.
Hắn cho rằng sau khi bước vào Ảnh Nguyệt Tông, với thiên phú của hắn có thể một bước lên trời.
Nhưng cảnh ngộ hiện tại của hắn so với trong tưởng tượng kém quá xa.
Do đó hắn cảm thấy không cam lòng, cảm thấy ủy khuất, cảm thấy tiền đồ mờ mịt.
Nhưng mà nghĩ lại, mặc dù là đến đỉnh Thiên Anh, tình hình hiện tại của hắn cũng tốt hơn trước đây rất nhiều.
Như vậy, hắn còn bất mãn cái gì?
Chỉ cần hắn nỗ lực hết mình như trước đây, sẽ có một ngày nào đó trở nên vượt trội hơn người.
Đối với người võ sĩ, tài nguyên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có tấm lòng kiên trung hướng về đại Đạo.
Mất đi bản tâm, tiền đồ mới thật sự mịt mù.
“Một câu bừng tỉnh kẻ trong mộng! Diệp Viễn, cảm ơn ngươi!”
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Viễn, ánh mắt Tằng Du lại lần nữa trở nên kiên định, giống như trước kia.
...
“Sư huynh, chúng ta là đệ tử mới nhập môn, đến để nhận động phủ tu luyện, đây chính là lệnh bài thân phận của ta.”
Ảnh Nguyệt tông được xây dựng dựa trên linh mạch, tông môn đã tạo ra rất nhiều động phủ trên mỗi tiểu đỉnh để cho đệ tử tu luyện.
Đệ tử có tư chất càng tốt thì sẽ có được động phủ tu luyện càng tốt, tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Đỉnh Thiên Anh là nơi linh mạch loãng nhất trong chín tiểu đỉnh, linh khí đương nhiên cũng loãng nhất.
Đệ tử liếc mắt nhìn lệnh bài thân phận của hai người, nhướng mày, ném lệnh bài thân phận lên bàn một cái “rầm”, lười biếng nói: “Ngươi gọi là Tằng Du đúng không? Đỉnh Thiên Anh còn một cái Nhị cấp hạ phẩm động phủ cuối cùng. Đây là lệnh bài của động phủ, ngươi đi đi.”
Tằng Du nhận được lệnh bài, vui mừng nói: “Cảm tạ sư huynh! Sư huynh, vậy còn của Diệp Viễn đâu?”
Tên đệ tử đó nhướng mi, miệng cười mà tâm lạnh nói: “Hắn? Vừa rồi là động phủ cuối cùng trên đỉnh Thiên Anh. Vị sư huynh này phải ủy khuất một chút rồi, tự mình đi đến đỉnh khác tự mở động phủ.”
Vừa nói, hắn ta vừa lấy ra một mặt trận kỳ, đặt trước mặt Diệp Viễn, cười híp mắt nói: “Đây là trận kỳ của tụ linh pháp trận. Hiện tại ngươi có thể đến đỉnh Hỏa Vân, chỉ cần ngươi ở nơi nào tìm được linh mạch chi nhãn, mở ra một động phủ, sau đó kích hoạt trận kỳ, tự nhiên có thể thu thập được linh khí, trở thành động phủ của riêng mình.”
Tằng Du nghe xong sắc mặt thay đổi, nói: “Sao có thể trùng hợp như vậy được? Sư huynh, ta nghe nói mở động phủ rất nguy hiểm, khắp nơi đều là đỉnh núi hoang vu, khắp nơi đều là hung thú, rất nhiều đệ tử đã táng thân trong đó!”
Tên đệ tử đó ánh mắt lạnh lùng, hắn ta nói: “Nguy hiểm? Mở động phủ rất nguy hiểm? Đỉnh chính, chín đỉnh phụ, trăm đỉnh rải rác. Cái nào không phải do đệ tử Ảnh Nguyệt tông tạo ra? Thế nào, đến chỗ hắn ta thì là ngoại lệ rồi?”
Tằng Du vừa được Diệp Viễn dẫn đường chỉ lối, đối với Diệp Viễn cảm kích không thôi, hắn không nhẫn tâm khi thấy Diệp Viễn phải mạo hiểm, hắn không kiềm được liền nói: “Sư huynh, hay là huynh xem xem liệu có thể có một động phủ trống trên những đỉnh rải rác gần đó.”
Tên đệ tử đó vừa nghe liền nổi cơn thịnh nộ nói: “Láo xược? Sai ngươi đi đâu thì ngươi đi đó. Lấy đâu ra nhiều lời thừa như vậy. Ta đã nói không có chính là không có, lẽ nào... ngươi muốn thay ta làm nhiệm vụ sao?”
Tằng Du chỉ là người mới, nào dám tranh luận, chột dạ nói: “Không... Không dám! Sư huynh, huynh thấy như vậy tốt không, giao động phủ của ta cho Diệp Viễn, ta sẽ đi mở động phủ!”
Vẻ mặt tên đệ tử chìm xuống, đang định phát tiết lên, lại nghe được Diệp Viễn cầm trận kỳ, nhàn nhạt nói: “Được rồi, không cần nhiều lời với hắn ta. Tên này rõ ràng đã bị kẻ khác mua chuộc. Hắn ta cố ý sai ta đi đỉnh Hỏa Vân mở động phủ, sau đó bị hung thú giết chết. Ngươi nói với hắn ta những lời này, chỉ là tự mình chuốc lấy nhục nhã.”
Sắc mặt của Tằng Du thay đổi, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vẻ mặt tên đệ tử kia cũng biến sắc, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi dám nói với sư huynh như vậy?”
Diệp Viễn khinh thường liếc hắn ta một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi định giết ta, lẽ nào ta còn cần phải khách sáo, lễ độ cùng ngươi nói chuyện? Hơn nữa... ngươi là cái thá gì mà xứng làm sư huynh của ta?”
Đệ tử được giao phân phó động phủ này chẳng qua chỉ là một Thần Quân tầng chín, Diệp Viễn vẫn là không thèm đếm xỉa đến hắn ta.
Tên đệ tử đó sắc mặt lạnh lùng, hắn ta cười chế nhạo: “Rất tốt, xem ra là một tên mới ngạo mạn! Vậy ta sẽ cho ngươi xem ta có xứng làm sư huynh của ngươi không!”
Trong phạm vi của đỉnh chính và đỉnh phụ của Ảnh Nguyệt tông cấm các đệ tử tàn sát lẫn nhau.
Nhưng có lý do xác đáng, động thủ giáo huấn một một chút cũng không là vấn đề.
Tên đệ tử đó nhìn thấy Diệp Viễn chằng qua chỉ là Thần Quân tầng sáu, dám ở trước mặt hắn ta láo xược, trong lòng thật sự tức giận.
Chẳng trách Thiên Diệp sư huynh lại muốn chỉnh đốn tên này, có vẻ như tên tiểu này đã quen thói ngạo nghễ không xem ai ra gì rồi.
Vừa nói, khí thế của tên đệ tử Thần Quân tầng chín đột nhiên phóng ra, một cái tát nhanh như chớp hướng về má Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, cẩn thận!”
Tằng Du không ngờ tên này vừa nói ra tay là ra tay, muốn ngăn cản hắn ta cũng đã chẳng kịp.
Thần Quân tầng chín của đối phương, thực lực còn mạnh hơn hắn ta một bậc.
“Bốp!”
Một tiếng tát vang dội tai truyền đến, tên đệ tử đó trực tiếp bị tát bay ra ngoài.