Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Vân Phi cười hắc hắc nói: “Dẹp đi, chỉ là thuật luyện được cấp một, hai, còn có thể có cảm giác gì không giống nhau? Ngươi cũng dụng tâm luyện mười năm, cũng không thấy cảnh giới ngươi có chỗ đột phá đấy thôi! Được rồi, được rồi, cũng không có thời gian ở nơi này lãng phí. Vân huynh, ngươi thật sự không cùng ta đi?”

Dương Hiên ở một bên, lên tiếng nói: “Đoàn huynh, Vân huynh nói không sai đâu, trước kia ta cũng không nghĩ tới, thuật luyện dược cơ sở này lại còn có cảm ngộ thần kỳ như thế. Ngươi dụng tâm tu luyện, thật sự sẽ khác!”

Đoàn Vân Phi hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới ngươi? Đoàn huynh cũng là ngươi có thể gọi sao? Cút!”

Vân Dịch chau mày, trầm giọng nói: “Ngươi thật sự muốn đi?”

Đoàn Vân Phi thản nhiên nói: “Vân huynh, không phải ta nói ngươi, thiên phú Diệp Viễn có cao hơn nữa, hắn cũng là tự mình chơi đến chết! Bây giờ, thiên phú của ngươi chính là đứng đầu Nam giới, lại muốn phí thời gian ở chỗ này sao?”

Vân Dịch thở dài nói: “Bỏ đi, người không cùng chí hướng thì không thể cùng đường, ngươi đi đi! Chỉ là, hy vọng, tương lai ngươi không hối hận!”

Đoàn Vân Phi cười nói: “Hối hận? Sao có thể! Vân huynh, người hối hận chính là ngươi đó! Đã mười năm rồi, Diệp Viễn cũng không tỉnh lại, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn còn có thể tỉnh lại sao?”

Nói rồi, Đoàn Vân Phi cười to mà đi.

Dương Hiên thở dài, nói: “Vân huynh, ta thật sự không ngờ được, ngươi có thể kiên trì đến bước này.”

Vân Dịch có chút thất vọng, nghe lời Dương Hiên nói, khẽ cười: “Có phải là trong mắt ngươi, ta chính là thiếu gia ăn chơi, không chịu được khổ, không chịu nổi tội không?”

Dương Hiên thẹn thùng, hiển nhiên hắn chính là nghĩ như vậy.

Có điều, mười năm này, hành động của Vân Dịch, quả thật khiến cho hắn lau mắt mà nhìn.

Hắn chính là người có thể chịu khổ nhất, cũng là chịu khó tu luyện nhất trong mọi người.

Cho dù thuật luyện dược cấp một, cấp hai này, hắn đã sớm thuộc làu mà lần nào cũng cẩn thận luyện tập.

Lúc mọi người muốn rời đi, cũng là Vân Dịch mở miệng khuyên can.

Chỉ là, căn bản không có người nghe hắn.

Trầm mặc một lát, Dương Hiên bỗng nhiên nói: “Vân huynh, vậy ngươi cảm thấy… Diệp Tông sư thật sự có thể trở về sao?”

Ánh mắt Vân Dịch ngưng lại, thở dài, lắc đầu nói: “Nói thật với ngươi, ta cũng không biết!”

Dương Hiên kinh ngạc nói: “Vậy… vậy sao ngươi còn ở lại chỗ này?”

Vân Dịch cười khổ nói: “Nếu như là năm năm trước, ta vẫn có chút lòng tin, Diệp Tông Sư sẽ trở về. Nhưng mà bây giờ đã mười năm, bên kia truyền đến tin tức, trên người Diệp Tông Sư hoàn toàn không có khí tức, chính là không có biểu hiện của sự sống. Sở dĩ, ta ở lại nơi này, là ta cảm thấy Diệp Tông Sư không chỉ là đang khảo nghiệm chúng ta, mà hắn thật sự đang dạy chúng ta. Từ khi vào Đan Tháp, ta mới phát hiện, hóa ra còn có kiểu tu luyện này, hóa ra trước kia chúng ra bỏ sót quá nhiều thứ. Dương Hiên, ta nghĩ ngươi cũng có cảm giác như thế, đúng không?”

Dương Hiên nghiêm túc gật nhẹ đầu, nói: “Đúng là như vậy! Nhà cao mênh mang, bắt nguồn từ đất thấp. Chúng ta tự cho là thiên phú đan đạo hơn người, lại không để ý đến tầm quan trọng của căn cơ. Ta thấy Diệp Tông Sư còn trẻ mà có thể có thực lực đáng sợ như thế, có một phần lớn bắt nguồn từ đây?”

Vân Dịch nhẹ gật đầu, rất tán thành.

Mười năm này, Đan Ngọc Thiên Tôn nhiều lần gọi hắn trở về, nhưng mà hắn sống chết không chịu trở về.

Hắn đang đợi, chờ đợi kỳ tích xuất hiện!

Phiêu Vũ Thiên Tôn đứng nhìn Pháp Tắc Chi Hải của Diệp Viễn, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Diệp Viễn, ngươi thật sự đã chết rồi sao? Bản tôn không tin, ngươi sẽ chết đi như thế. Nhưng mà… mười năm rồi, vì sao ngươi còn không có tỉnh lại?” Phiêu Vũ Thiên Tôn thở dài.

“Ha ha, Phiêu Vũ huynh lại tới sao? Đều đã hơn mười năm rồi, ngươi còn chưa tuyệt vọng hả? Tiểu tử này nhìn thiên đạo, thần hồn đã sớm bị xóa bỏ, huynh thế mà lại vẫn nghĩ hắn sẽ sống lại sao?” Ngạo Vân Thiên Tôn cười nhạo nói.

Phiêu Vũ Thiên Tôn nhíu mày, hừ lạnh nói: “Ngạo Vân, những năm này mấy nhà các ngươi vi phạm ước định của đỉnh phong đan hội, một mình ăn hết địa bàn của hoàng thành Thiên Ưng, thật sự coi Vạn Bảo Lâu ta ăn chay sao?”

Ngạo Vân Thiên Tôn cười to nói: “Phiêu Vũ huynh nói lời này sai rồi! Diệp Viễn đã chết, đương nhiên địa bàn Thiên Ưng quản lý trở thành nơi vô chủ. Địa bàn lớn như vậy, những võ giả kia nếu như không có đan dược, thì tu luyện như thế nào? Chúng ta làm như thế, cũng là tạo phúc một phương!”

Ánh mắt Phiêu Vũ Thiên Tôn lạnh xuống, đang muốn nổi giận thì đột nhiên biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Pháp Tắc Chi Hải.

Ngạo Vân Thiên Tôn lại cười điên cuồng, nói: “Ha ha ha, Pháp Tắc Chi Hải bắt đầu tiêu tán! Phiêu Vũ huynh, ngươi có thể thay Diệp Viễn nhặt xác rồi.”

Cách đó không xa, Pháp Tắc Chi Hải vẫn luôn bình tĩnh, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Sức mạnh pháp tắc mênh mông, khiến linh khí xung quanh quảng trường Thiên Duyệt chấn động kịch liệt.

Ầm ầm…

Đúng lúc này, phong vân biến sắc, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.

Ở chỗ không gian của Pháp Tắc Chi Hải, đột nhiên cuốn lên gió bão kịch liệt, linh khí thiên địa vô tận, điên cuồng tụ về phía Pháp Tắc Chi Hải.

Vô số linh khí thiên địa, ngưng tụ thành sương mù linh khí, hóa thành thực chất!

Mà đoàn gió bão này, chính là lấy Diệp Viễn làm trung tâm!


Trong lòng Phiêu Vũ Thiên Tôn điên cuồng vui mừng, cười lạnh một tiếng, nói: “Nhặt xác sao? Xem ra… không cần đâu! Ta thấy ngươi vẫn là nghĩ xem, làm sao để giải thích với liên minh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK