Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Tại sao không nói cho ta biết Bảo Trư đang ở đây hả?"

Bảo Trư là cái gì vậy?

Sài Trăn không nói, cũng không ai biết.

Nhưng mọi người biết rằng con heo nhỏ hồng hào đáng yêu này chắc chắn có lai lịch không tầm thường.

Chỉ là không biết tại sao con heo này lại thân thiết với Diệp Viễn như vậy, điều này khiến cho tất cả các tông môn đều hâm mộ không thôi.

Vừa về điện Linh Dược thì ngay lập tức Sài Trăn đã sai người đi chuẩn bị linh dược trên bản liệt kê, đồng thời còn dặn dò bất kể có khó khăn như thế nào, thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trong ngày hôm nay, sau đó đưa đến Thượng Lâm Uyển.

Cuối cùng hắn mới quay về nơi ở của mình, lau đi mồ hôi lạnh trên trán của mình, thở phào một hơi.

“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Cái thằng chó Đỗ Như Phong này, suýt nữa thì lão tử đã bị ngươi hại rồi! Nhưng mà, tại sao Bảo Trư lại xuất hiện ở đây nhỉ? Lẽ nào… vị đại nhân kia cũng đến rồi sao?”

Vừa nghĩ đến đây, Sài Trăn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tại Thượng Lâm Uyển, nơi ở của Diệp Viễn, Bảo Trư nằm trên giường ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy nước bọt, dường như trong giấc mơ vẫn còn ăn các món ngon.

Cái con vật nhỏ này thực sự giống như heo vậy, ngoại trừ ăn thì chỉ có ngủ.

Hứa Ngôn nhìn Bảo Trư đang ngủ say, vẻ mặt đầy kính nể, nhỏ giọng hỏi Diệp Viễn: “Rốt cuộc thì con vật nhỏ này có lai lịch như thế nào mà Đỗ Như Phong và Sài Trăn đều sợ nó vậy!”

Diệp Viễn cười gượng nói: “Sao mà ta biết được chứ? Nhưng mà, chẳng phải ông nên quan tâm tiểu hài tử kia hơn hay sao?”

Hứa Ngôn ngẩn ra, ngờ vực nói: “Ngươi nói… Tiểu Đồng sao? Chẳng phải nó chỉ là một tiểu hài tử hay sao? Mặc dù biết không gian pháp tắc, nhưng hình như thực lực cũng chỉ tầm thường thôi nhỉ?”

Diệp Viễn cười nói: “Quả thực là thực lực của nó không mạnh, nhưng ông cũng đừng quên những lời mà nó nói với Bảo Trư. Nó có thể là đệ tử hoặc là hậu duệ của chủ nhân Bảo Trư. Mà chủ nhân của Bảo Trư mới là đại nhân vật thật sự!”

Sắc mặt của Hứa Ngôn thay đổi, rõ ràng là lão ta không suy nghĩ sâu xa như Diệp Viễn.

Lúc này sau khi Diệp Viễn vừa nhắc đến, lão ta lập tức kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Có thể khiến cho hai Đại Chân Thần trưởng lão sợ sệt thế này, vậy thì đại nhân vật sau lưng nó, phải là người như thế nào chứ?

“Đại nhân vật này…”

Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Mặc dù nói rằng giữa các cảnh giới Chân Thần có khoảng cách rất lớn, nhưng có thể khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy trong khi chỉ nhìn thấy một con vật nuôi, e rằng đại nhân vật này, rất có thể là cường giả Thiên Tôn!”

“Hớ…”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Hứa Ngôn vẫn bị cách nói của Diệp Viễn dọa cho khiếp sợ.

Cường giả Thiên Tôn đó!

Cho dù là ở Thông Thiên Giới, thì cường giả Thiên Tôn cũng là một người ngang tàng, ngự trị chúng sinh.

Thần Chân và Thiên Tôn, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Mặc dù Hứa Ngôn mạnh nhưng nếu không xảy ra điều bất ngờ gì thì cảnh giới Thiên Tôn này là điều xa vời với lão ta.

Ở Hoàng Linh Hư Giới, hầu như không có ai từng gặp qua cường giả Thiên Tôn.

Đây là một nhóm người vô cùng thần bí, là thần linh ở tít trên cao, chúng sinh đều hướng về.

Làm sao mà Hứa Ngôn không kinh sợ được cơ chứ?

Thực ra thì trong lòng của Diệp Viễn cũng xúc động không thôi.

Từ khi còn ở thế giới Tiên Lâm thì hắn đã nghe nói về cường giả Thiên Tôn rồi.

Cho đến ngày hôm nay thì lần đầu tiên hắn được gần cường giả Thiên Tôn như vậy.

Năm đó, Côn Ngộ và Vô Trần đều tiên đoán rằng hắn sẽ không bao giờ đạt được cảnh giới Thiên Tôn.


Nhưng bây giờ, dường như hắn đã cách cảnh giới Thiên Tôn không còn xa nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK