Cái Hóa Hải này, gọi là Đan Điền Hải.
Sau khi đan điền hóa hải, võ giả có thể sơ bộ câu thông với nguyên lực bên ngoài thiên địa, điều động nguyên lực bên ngoài thiên địa cho mình dùng, thực lực sẽ có một sự tăng lên trên diện rộng.
Điều động nguyên lực bẽn ngoài thiên địa so sánh với dùng nguyên lực trong cơ thế, tất nhiên cái trước càng mạnh hơn một bậc.
Cho nên thực lực của võ giả Hóa Hải Cảnh và võ giả Ngưng Tinh cảnh căn bản không ở cùng một cấp bậc!
Cho dù võ giả Ngưng Tinh Cảnh có mạnh hơn nữa, cũng không thế nào làm cho tất cả mọl người đều cảm thấy áp bách như thế. Nhưng cường giả Hóa Hải Cảnh mượn nhờ vào nguyên lực của thiên địa, lại có thể tuỳ tiện làm được điểm này.
Nhưng Phá Đan Hóa Hải chí là một loại trạng thái kỳ dị, phải nói đó là hình thức ban đầu của Hồn Hải Cảnh, cho nên không thế tính thành một đại cảnh giới.
Dù vậy, sự cường đại của võ giả Hóa Hải Cảnh, đã vượt qua nhận biết của người bình thường.
Có thế nói, võ giả Ngưng Tinh Cảnh còn quy về võ giả phàm nhản, mà võ giả Hóa Hải Cảnh thì đã bước ra bước siêu phàm thoát tục đầu tiên!
Diệp Viễn nhìn bóng lưng lão đầu kia phiêu nhiên mà đi, nhịn không được nhếch miệng: “Một tên Hóa Hải tầng một mà thôi, chảnh cái gì chứ?”
Nam Phong Chỉ Nhu vội vàng che miệng của hắn: “Ngươi không muốn sống sao? Đây chính là cường giả Hóa Hải đấy!”
Cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt từ lòng bàn tay Nam Phong Chỉ Nhu truyền đến, Diệp Viền có loại cảm giác gì đó thấm vào tim gan.
“Không phải chỉ là Hóa Hải Cảnh thôi sao? Cho ta thời gian mười năm, ta bảo đảm ngươi đột phá Hồn Hải cảnh! ừm… Có điều, thời gian mười năm hình như có chút quá dài rồi.” Diệp Viễn truyền âm nói.
Diệp Viễn nói mười năm quá dài, khả năng là nói chính hắn không ở Vô Biẽn giới đợi được mười năm.
Dù cho có thế đợi mười năm ở Vô Biên giới, tương lai hắn cũng sẽ rời Tân quốc, rời u Vân tông, không thề nào ở mãi bên cạnh làm bảo mẫu cho Nam Phong Chỉ Nhu.
Thế nhưng Nam Phong Chỉ Nhu lại không nghĩ như vậy: “Mười… Mười năm? Hồn Hải Cảnh?”
Mặc dù là truyền âm, Nam Phong Chì Nhu cũng cảm thấy mình có loại cảm giác như đầu lưỡi muốn đánh nhau.
Mười năm đột phá Hồn Hải cảnh, đừng nói là Tân quốc, dù là u Vân tông cũng không ai dám khoa trương như vậy đâu?
Mà lại, Diệp Viễn không phải nói chính hắn đột phá, mà là nói trợ giúp mình đột phá!
Hơn nữa, Diệp Viên nói không phải đột phá Hóa Hải cảnh, mà là đột phá Hồn Hải cảnh đấy!
Có lầm hay không?
Loại cảm giác này không giống như là đang nói đột phá cảnh giới, mà giống như đang nói trò chơi, tùy tiện nói một chút đã có thể đột phá cảnh giới vậy.
Diệp Viễn cũng hiếu lầm, nhìn thoáng qua Nam Phong Chỉ Nhu, nói ra: “Mười năm quá dài sao? ừm… Tám năm cũng được vậy! Có điều không thể ít hơn nữa! Bằng vào tư chất của ngươi, tám năm đã có chút quá miền cưỡng, căn cơ sẽ bất ốn.”
Thốc!” Nam Phong Chỉ Nhu suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Mặc dù biết Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng làm sao nàng lại có cảm giác lời này không đáng tin cậy như vậy chứ?
Cũng không trách Diệp Viền, hắn trùng sinh tới cũng chưa được bao lâu. Mặc dù đã dần dần thích ứng với sinh hoạt của Tân quốc, nhưng rất nhiều quan niệm vẫn đều dừng lại ờ kiếp trước.
Hắn nghĩ có đan dược phụ trợ, chỉ cần tư chất không phải quá kém, đột phá Hồn Hải Cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tư chất của Nam Phong Chỉ Nhu không tính là kém, nhưng so với thiên tài chân chính thì chênh lệch cũng không nhỏ.
Cho nên Diệp Viễn nói mười năm, thật ra đã là một mốc thời gian tương đối rộng rồi.
Thế nhưng Nam Phong Chỉ Nhu nghe những lời này, thì hoàn toàn không nghĩ chuyện như vậy, cảm giác đơn giản giống như là đang nghe nói khoác lên tận trời vậy.