“Chân ý? Ngươi nói ngươi lĩnh ngộ được chân ý?” Hai mắt Lam Báo ngưng tụ, không tin hỏi.
“Sao nào? Không tin ư? Ngươi có thể thử xem sao!” Diệp Viễn cười nói.
Sắc mặt Lam Báo thay đổi liên tục, chân ý có nghĩa là gì, hắn không biết nữa sao?
Độ khó để lĩnh ngộ chân ý, hắn cũng quá rõ ràng.
Chỉ ngắn ngủi nửa ngày, vậy mà Diệp Viễn có thể lĩnh ngộ được một loại chân ý, đối với hắn mà nói thật sự quá đả kích.
Hắn truy sát Diệp Viễn bảy ngày sáu đêm, cuối cùng lại xuất hiện kết quả này, đúng là khiến hắn không thể chấp nhận được.
Cho nên, hắn lựa chọn không tin tưởng!
“Hừ! Thử thì thử! Ngươi tưởng rằng có thể may mắn tránh được một đòn tấn công của ta thì có thể dọa dẫm được ta sao? Chân ý, ha ha, chân ý có thể dễ dàng lĩnh ngộ vậy à?” Lam Báo cười lạnh nói.
Nói xong, lại một quyền ầm vang!
Dường như ngay khi hắn xuất quyền, thân hình Diệp Viễn liền giống như một trang giấy nhẹ nhàng tung bay, một quyền của hắn lại đánh vào trong không khí.
Sắc mặt Lam Báo trầm lại, động tác của Diệp Viễn quá quái dị, như thể biết được tất cả suy nghĩ của hắn vậy.
Giống như Diệp Viễn có thể phán đoán chính xác ý đồ công kích một quyền vừa rồi của hắn, rồi ứng phó ngay lập tức.
Tốc độ của Lam Báo cực nhanh, mọi chuyện chỉ xảy ra nhanh như ánh chớp, tốc độ của Diệp Viễn tuy không nhanh nhưng lại có thể làm ra ứng phó từ sớm.
“Ta vẫn không tin!”
Lam Báo cắn răng một cái, nắm đấm như vũ bão tiếp tục đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng thân thể Diệp Viễn lại giống như một chiếc lá bị gió thổi rơi, nắm đấm của Lam Báo càng mạnh lại càng khó đánh trúng được hắn.
Giống như nắm đấm của Lam Báo làm cho không khí lưu động, từ đó đẩy Diệp Viễn né ra, cho nên vô luận Lam Báo đánh thế nào cũng không thể đánh trúng!
Chớp mắt đã hơn một trăm chiêu, nhưng hắn vẫn không chạm được đến cả một góc áo của Diệp Viễn.
Trong một khắc, Lam Báo bỗng có cảm giác dường như Diệp Viễn đang dung nhập cả vào cuồng phong, còn hắn lại đang đối chiến với cuồng phong.
Loại cảm giác này cực kỳ hoang đường, nhưng lại vô cùng chân thực!
“Từ bỏ đi, ngươi không đánh được ta đâu! Nếu là lúc ngươi toàn thịnh ta sẽ còn kiêng dè một chút, nhưng hiện tại thì ngươi đừng mơ đụng được đến ta!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Ngươi câm miệng cho ta! Đi chết đi!” Lam Báo đã rơi vào trạng thái điên cuồng, căn bản không nghe lọt tai lời của Diệp Viễn.
Hoặc là, hắn vốn không muốn thừa nhận sự thật này.
“Hừ…” Diệp Viễn khinh thường hừ một tiếng, lắc mình một cái, biến mất ngay trước nắm đấm của Lam Báo.
Lúc xuất hiện đã cách đó mười mấy trượng.
“Công kích của ngươi quá kém so với phong nhận rợp trời ở đây, ngay cả phong nhận cũng không đụng được đến ta nữa thì làm sao ngươi có thể động được đến ta?”
Sắc mặt của Lam Báo vô cùng khó coi, hắn biết, có lẽ Diệp Viền đã lĩnh ngộ được cái gọi là chân ý của Phong Chi Lưu Động.
Không những hắn không giết được Diệp Viễn mà còn để Diệp Viễn có được thu hoạch lớn như vậy, có thể tưởng tượng được Lam Báo phiền muộn như thế nào.
“Bất kể quyền cước của ngươi nhanh đến đâu chỉ cần ngươi vừa động sẽ tạo ra gió lưu động, cảm tạ ngươi ban tặng để ta nắm bắt được quy luật chuyển động của gió, lĩnh ngộ được chân ý Phong Chi Lưu Động trong khu cương phong cấp năm này.” Diệp Viễn
nói.
“Hừ, lĩnh ngộ được chân ý thì sao? Thông đạo hai giới đã được lực lượng binh lính hùng hậu của bộ tộc Lam Thị ta canh giữ, ngươi tưởng ngươi có thế ung dung mà trốn về Vô Biên giới sao?” Lam Báo hừ lạnh nói.
Diệp Viễn cười cười: “Vậy phiền ngươi bận tâm rồi! Đợi ta cứu được các sư huynh đệ ra, tự có cách đưa họ cùng về. Ta thấy ngươi vẫn nên tự lo chuyện của mình trước đi!”
“Cho dù ta không thể làm gì ngươi, ngươi cũng đừng cho rằng ngươi có thế làm gì được ta chứ. Đừng quên, ngươi mới chỉ là Ngưng Tinh cảnh tầng một!”