Ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, hình như là không chỉ nhận một nhiệm vụ?
Chờ hắn chìm thần thức vào trong ngọc giản trên tay thì không khỏi run lên, suýt chút nữa là ném ngọc giản ra ngoài.
“Ngươi… ngươi muốn tìm chết sao! Một lần lại nhận nhiều nhiệm vụ như vậy!” Lục quản sự nhìn Diệp Viễn giống như là nhìn thấy ma vậy.
“Hả… có gì không ổn sao?” Diệp Viễn nghi ngờ nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi… thật là làm lão phu tức chết mà! Nếu như không phải là nể mặt đan dược, lão phu lười quản đến ngươi! Mỗi lần ngươi nhận một nhiệm vụ, phủ thành chủ đều sẽ rút ra hai phần điểm cống hiến. Một lần ngươi nhận nhiều nhiệm vụ như vậy, nếu không hoàn thành được, sẽ bị phủ thành chủ trực tiếp xóa bỏ!” Dáng vẻ của Lục quản sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Viễn lúc này mới hiếu ra, nhưng lại cười nói: “Đa tạ Lục quản sự nhắc nhở, có điều… mấy nhiệm vụ này đều rất đơn giản, không sao đâu.”
“Đơn giản? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi! Có không ít Đan Tông cấp cao trong thành đã từng nhận mấy nhiệm vụ mà ngươi chọn, có điều bọn họ đều thất bại rồi! Ngươi chỉ là một người vừa mới phi thăng, thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao?” Lục quản sự tức giận nói.
Tiểu tử này mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng chính mình mới là người bị thua thiệt nhiều nhất, đến lúc hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Nếu như trong vòng mười ngày không hoàn thành được nhiệm vụ, dựa vào trạng thái điểm cống hiến bây giờ của Diệp Viễn thì nhất định sẽ bị xóa bỏ!
“y… Đan Tông sao?”
ở trong mắt Diệp Viên, Đan Tông chẳng là cái gì!
Lục quản sự nhìn dáng vẻ im lặng của Diệp Viên, hiến nhiên là tiếu tứ này đã quyết tâm rồi.
Thần sắc hắn đột nhiên thu lại, cười nói: “Ha, lão phu nể mặt đan dược, nên mới nhắc nhớ ngươi. Nếu ngươi đã muốn tự tìm đường chết, vậy thì tùy ngươi.”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ tiền bối.”
Mặt Lục quản sự tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng.
Dư Minh ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng đều đã nhìn thấy rõ một màn này.
Vốn dĩ tưởng rằng Diệp Viễn là một thiên tài võ đạo, không ngờ được rằng hắn còn là một luyện dược sư!
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn tràn đầy tự tin, hắn ít nhất cũng mới đạt tới thực lực của cảnh giới Đan Hoàng.
Tên tiểu tử này, rốt cuộc là đã tu luyện như thế nào?
Tính cách của Dư Minh tương đối vui vẻ, ở trong Cổ Phong Thành này rất được hoan nghênh, kết giao với không ít bạn tốt.
Cho dù là Lục quản sự này, cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.
Cho dù là Diệp Viễn có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là một phi thăng giả.
Dựa theo suy nghĩ của Dư Minh lúc trước, Diệp Viễn ít nhất cũng phải ở trong hầm mỏ đào khoáng vài năm.
Là côn trùng, hay là rồng, qua một thời gian ngắn là có thể nhìn ra rồi.
Ai mà biết được, Diệp Viễn căn bản là tới đào khoáng cũng không thèm mà đã trực tiếp muốn nhận nhiệm vụ của luyện dược sư!
Nhưng mà Dư Minh biết, nhiệm vụ của luyện dược sư chẳng những nguy hiểm nhỏ, mà thù lao còn cao. So với những nhiệm vụ mà võ giả phải vào sinh ra tử kia thì nhiệm vụ của luyện dược sư gần như là không có nguy hiểm gì.
Cùng lắm, chỉ là bị phủ thành chủ rút ra một phần điếm cống hiến mà thôi.
Luyện dược sư có bản lĩnh, đều không thiếu chút điểm cống hiến này.
Nhưng mà Diệp Viễn không giống người khác, hắn là người mới, điếm cống hiến còn chưa có. Hơn nữa nhiều nhất thì Diệp Viễn mới chỉ là một Đan Hoàng, hắn làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ từ cấp sáu trở lên?
Nếu như Diệp Viễn là đang tìm đường chết, vậy thì cũng thôi đi, nhưng nếu như Diệp Viễn thực sự có bản lĩnh này, vậy thì phải kết giao với hắn thật tốt.
“Diệp tiểu huynh đệ, người vừa mới đến còn chưa hiểu rõ về tình hình trong thành nhiều lắm. Không bằng… Dư mồ làm người dẫn đường, dẫn ngươi đi một vòng trong thành có được không?” Dư Minh xung phong nhận việc nói.