Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng càng tiến vào sâu bên trong, xung quanh hai người bọn họ lại không ngừng vang lên kêu thét của các võ giã, sau đó biến mất không thấy, hiển nhiên là đã bị đẩy ra khỏi Hạo Thiên Tháp.

Các võ giả bị đưa ra ngoài đa số đều là các võ giả Hoá Hải cảnh.

Nếu như đúng như lời Quách Đào Quần nói, ở tầng thứ nhất này sẽ loại trừ một số lượng lớn các võ giả.

Bản thân Quách Đào Quần đã là một trong số những nhân vật đỉnh tiêm trong lớp người trẻ, bây giờ lại đã đột phá lẽn Hồn Hải cảnh, thực lực đã mạnh

I A a’ I A •

lên gấp bội.

Yêu thú nào tới gần hắn, gần như chỉ trong nháy mắt đã bị hắn giết chết.

Nhưng cùng với số lượng yêu thú không ngừng tăng lên, Quách Đào Quần cũng dần nghiêm túc hơn, không còn giữ bản tính cợt nhả như lúc trước.

Trò lật thuyền không vui chút nào.

Lại thêm một canh giờ nữa, Quách Đào Quần nhìn khắp một lượt, cuối cùng cũng đắc ý khi không thấy bóng dáng Diệp Viễn bám theo phía sau.

Hẳn là Diệp Viễn đã bị đám yêu thú chặn đứng rồi.

Quách Đào Quần vẫn cảm thấy có chút thành công khi chiếm ưu thế về mặt cảnh giới cao hơn hẳn Diệp Viễn.

Sự yêu nghiệt của Diệp Viễn, hình như có chút làm người ta tuyệt vọng.

Cho dù là thắng Diệp Viễn trong hoàn cảnh nào cũng đều là việc đáng để vui mừng.

Trong tình huống bị đám yêu thú vây hãm, tốc độ tiêu hao nguyên lực của võ giả Hoá Hải Cảnh sẽ nhanh hơn so với võ giả Hồn Hải cảnh.

Để giảm bớt sự hao tổn này, võ giả nhất định phải cẩn thận trong việc sử dụng nguyên lực của bản thân. Làm như vậy tốc độ giết yêu thú sẽ bị chậm lại.

Nhưng nếu chỉ chăm chăm xông về phía trước, tốc độ tiêu hao năng lượng sẽ tăng nhanh hơn.

Dựa vào trình độ nguyên lực ở cảnh giới Hoá Hải cấp hai của Diệp Viễn thì nguyên lực của hắn sẽ nhanh chóng bị rút cạn.

Người thông minh như Diệp Viễn làm sao có thể vì một cuộc đấu cỏn con mà chọn làm việc ngu ngốc như vậy chứ?

“Ha ha, lên trước giết thêm vài con nữa, sau đó tiện thể đợi Diệp Viễn, nói với hắn ta thắng rồi! Ha ha, thật muốn xem cái vẻ mặt khi hắn bị thua sẽ ra sao!”

Quách Đào Quần miệng nói tay làm, trong nháy mắt lại giết thêm mười mấy con yêu thú, sau đó lại tiếp tục xông về phía trước.

Một lúc sau, Quách Đào Quần đột nhiên phát hiện, yêu thú trước mặt hình như càng ngày càng ít.

“Hả? Chuyện này là thế nào? Theo lý mà nói, càng vào sâu bên trong, số lượng yêu thú sẽ phải nhiều hơn mới phải, lẽ nào là do ta nhất thời hưng phấn quá mà lạc đường rồi sao? Không đúng, đi hướng này đúng mà, đúng là tà môn!” Quách Đào Quần vẫn đang ngơ ngác không hiểu.

Hắn tiếp tục xông về phía trước, nhưng phát hiện số lượng yêu thú ngày một ít hơn, điều này càng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ không thôi.

Đột nhiên, trong tầm mắt hắn trở nên quang đãng đến độ một con yêu thú cũng không có. Mà thay vào đó là Diệp Viễn, bộ dạng tươi cười đắc ý nhìn hắn.

“Sao bây giờ huynh mới tới? Ta đợi huynh lâu lắm rồi đó! Chán quá, nên ta xử lý hết một lượt số yêu thú quanh đây, sau đó coi như nghỉ ngơi được một chút.” Diệp Viền cười nói.

Quách Đào Quần trợn mắt nhìn Diệp Viễn như nhìn thấy quỷ.

“Đệ… làm sao đệ có thể làm được? Đệ mới chỉ là Hoá Hải cảnh, làm sao lại có thể nhanh hơn ta chứ?” Một lúc sau, Quách Đào Quần mới chợt định thần lại, hiểu ra mấu chốt vấn đề.

Đương nhiên Diệp Viễn nhanh hơn nhiều so với Quách Đào Quần!

Nếu chỉ nhìn về mặt số lượng của đám yêu thú này thì thật quá khủng khiếp, nhưng nếu nói về quần công thì còn có võ kỹ nào ghê gớm hơn Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn nữa chứ?

ít nhất e là không tìm ra môn võ kỹ nào như vậy ở Vô Biên giới này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK