Chu Vũ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đếm ngược, nếu như sau mười tiếng đếm mà ta vẫn không nhìn thấy Diệp Viễn thì các ngươi đều phải chôn cùng với hắn! Không đúng, vừa rồi đã qua thêm một tiếng đếm rồi, hẳn là còn tám tiếng đếm nữa thôi.” Tên thanh niên lạnh lùng nói.
Thanh niên này không phải ai khác mà chính là Chu Ngạn từ xa đến!
Lúc này Chu Ngạn lên mặt nạt người, căn bản không cho Đồ U có cơ hội nói chuyện.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là vì bắt Diệp Viễn!
Sắc mặt Đồ U hết sức khó coi, hắn đã hạ thấp tư thế như vậy mà đối phương vẫn không nể mặt một chút nào.
Sự xuất hiện của hắn đã hoàn toàn đánh vỡ việc giả dối nhiều năm nay. Nhưng là bây giờ đang là lúc Xích Hà nguy cấp nhất, Đồ U cũng không để ý nhiều như vậy.
Đồ U cắn răng một cái, nói: “Không dối gạt vị tiểu huynh đệ này, lúc này Diệp Viễn cũng không có mặt trong thánh địa.”
“Bảy!” Chu Vũ vẫn như trước không nhanh không chậm mà đếm ngược.
Chu Ngạn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đồ U cười lạnh nói: “Thánh địa? Một tên Đạo Huyền Cảnh tầng một sắp chết cũng dám tự xưng đây là thánh địa? Ha ha, bất kể hắn có ở nơi này hay không, ta chỉ biết hắn là thiếu chủ của các ngươi. Tìm các ngươi chỉ có chuẩn chứ không sai! Còn nữa tiểu huynh đệ không phải ngươi có thể gọi được.”
Mặt Đồ U sầm lại, bị Chu Ngạn chọc giận đến toàn thân run lên.
Cái tên Chu Ngạn này căn bản là không nói đạo lý. Hiện tại Diệp Viễn sống chết còn chưa biết, hắn đi đâu mà tìm Diệp Viễn chứ?
Cho dù Diệp Viễn thật sự ở nơi này thì hắn cũng sẽ không giao Diệp Viễn ra!
Nhưng tên Chu Ngạn này quá cuồng vọng không hề để thánh địa Xích Hà vào mắt.
“Khinh người quá đáng! Cho rằng mang một cường giả Đạo Huyền Cảnh tầng ba đến thì sẽ khiến bản đế thật sự sợ ngươi sao? Hừ! Chúng ta sẽ không giao Diệp Viễn ra, nếu ngươi thật sự muốn càn quấy thì hôm nay lão phu liều cái mạng này cũng phải chém giết được ngươi ở nơi này!” Rõ ràng Chu Ngạn cho thấy sẽ không để Xích Hà có một con đường sống, rốt cuộc Đồ U cũng bạo phát.
Tuy lúc này hắn đã là ngọn đèn cạn dầu nhưng cho dù đối phương có mang theo một gã cường giả Đạo Huyền tầng ba thì dùng toàn lực chém giết một gã võ giả Vô Tướng Cảnh thì vẫn có thể làm được!
Chu Ngạn hơi mở mắt ra, liếc mắt khinh thường Đồ U, bật cười nói: “Ồ? Chỉ dựa vào lão già có thân thể đã bước nửa chân vào đất rồi như ngươi mà cũng dám nói ẩu nói tả? Ha ha, được, bổn thiếu gia cho ngươi cơ hội này! Nếu như ngươi có thể đụng nhẹ ta một cái thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, thế nào?”
Hai mắt Đồ U sáng lên, mở miệng nói: “Ngươi như vậy là muốn đơn đấu với ta?”
“Đối phó với loại rác rưởi như ngươi thì cần gì Chu Vũ ra tay? Nếu như không phải để đề phòng bất trắc thì ta cũng sẽ không mang theo Chu Vũ đến.” Chu Ngạn thản nhiên nói, trong lời nói tràn ngập sự khinh miệt đối với thánh địa Xích Hà.
“Đây chính là ngươi nói!”
Tuy là Đồ U rất khó chịu đối với sự khinh miệt của Chu Ngạn, thế nhưng người này ngạo mạn như vậy cũng là cho thánh địa Xích Hà một cơ hội.
Đồ U không do dự trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Chu Ngạn.
Nhìn một chưởng bình bình đạm đạm nhưng lại mang theo uy lực của thiên địa, phảng phất như toàn bộ thiên địa đều vọt về phía Chu Ngạn.
Đây chính là lực lượng của cường giả Đạo Huyền Cảnh, bọn họ không cần phải tận lực điều động nguyên lực của thiên địa mà mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa lực lượng thiên đạo.
Tại cái niên đại Thần Đạo điêu tàn này thì Đạo Huyền Cảnh được xem là gần với thiên đạo nhất. Cho dù là Đạo Huyền tầng một thì thực lực cũng vô cùng cường hãn.
"Xì, ta còn tưởng là có tuyệt chiêu gì nữa chứ, thì ra lại là một chiêu như thế này, thật là lãng phí thời gian của bổn thiếu gia! Phá cho ta!”
Chu Ngạn chỉ đứng im tại chỗ trừng hai mắt lên, đột nhiên không khí trước người Đồ U phát nổ sinh ra một lực lượng cực kỳ nóng.
Đồ U không kịp chuẩn bị liền bị đạo công kích này trực tiếp đánh bay ra ngoài.
“Phốc!”
Đồ U phun ra một búng máu, tử khí trên người ngày càng nặng, giống như là bất cứ lúc nào cũng đều có thể bỏ mạng.
Nay hắn đã là ngọn đèn cạn dầu, không thể nào điều động nguyên lực thiên địa được nữa. Cưỡng ép xuất thủ một chiêu này cũng chính là rút hết một con đường sống cuối cùng.
Đến một bước này rồi thì cho dù là nhúc nhích cũng sẽ khiến cho sinh cơ xói mòn, chứ đừng nói gì là xuất ra một đòn có cường độ như vậy.
Coi như hôm nay có thể qua được cửa ải này thì cũng sợ là ngay cả nửa năm Đồ U cũng khó mà chịu nổi.
Đồ U nhận một kích này, sắc mặt cũng đại biến nói: "Thì ra là đồng thuật, hơn nữa còn là hỏa diễm lực, các ngươi là người của Hạo Nhật Thành!”
“Cái gì! Bọn họ chính là người của Hạo Nhật Thành ở Đại Tương Vực, đây chính là thánh địa nhất phẩm đấy!”
"Tên thiếu chủ kia không phải là võ giả phi thăng à, làm thế nào lại chọc phải quái vật lớn như Hạo Nhật Thành bậc này?”
“Xong, lần này hoàn toàn hết thật rồi! Với thực lực của Hạo Nhật Thành thì chúng ta cũng không đủ để nhét kẽ răng cho bọn họ! Trách sao tên thiếu niên này lại lộng hành như vậy, thì ra hắn thật sự có tiền vốn để lộng hành!”
Hạo Nhật Thành của Đại Tương Vực cùng với Minh Nguyệt Thành có đặc điểm chung chính là đều dùng đồng thuật hiếm thấy, rất nổi tiếng tại Thần Vực, hầu như không ai không biết đến hai đại thánh địa này.
Thánh địa nhất phẩm này căn bản không để Xích Hà vào mắt.
“Ha ha, tuy thực lực của tên lão già nhà ngươi không đủ, nhưng mà lại có chút kiến thức. Không sai, chúng ta chính là đến từ Hạo Nhật Thành. Nếu như không muốn thánh địa Xích Hà chính thức bị diệt tuyệt thì ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn nên giao Diệp Viễn ra đây!” Chu Ngạn đắc ý nói.
Đồ U lắc đầu nói: “Diệp Viễn thật sự không có ở trong Thánh địa, thứ cho lão phu không có cách nào giao người ra được!”
Sắc mặt Chu Ngạn lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, xem ra ngươi muốn đem toàn bộ Xích Hà ra để chôn cùng hắn! Thôi thì bổn thiếu gia ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Đến lúc này, Đồ U cũng đã chuẩn bị tâm lý không còn một cơ may nào nữa.
Mặc dù không biết vì sao Diệp Viễn đắc tội Chu Ngạn, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hận ý của Chu Ngạn với Diệp Viễn.
Phần oán khí này của Chu Ngạn chỉ sợ là không hề dễ dàng hoá giải.
"Người của Xích Hà nghe đây! Hôm nay Xích Hà đã đụng phải kẻ thù bên ngoài, lão phu lấy danh thánh chủ khẩn cầu mọi người đồng tâm hiệp lực để đẩy lùi kẻ thù bên ngoài!” Bỗng nhiên Đồ U cao giọng nói với mọi người.
Một tiếng kêu gọi như thế này chính là muốn liều mạng đánh một trận.
Nhiều năm qua Đồ U đã chưng dụng Xích Hà như một cái thùng sắt. Mặc dù đã nhiều năm không lộ diện nhưng uy vọng của hắn vẫn còn.
Cộng thêm điệu bộ giết không tha của Chu Ngạn, đã khiến trong lòng mọi người biết trước là không còn cơ may tránh khỏi, vì vậy đều nhao nhao lấy vũ khí ra chuẩn bị liều mạng một lần.
Nhìn thấy loại tình huống này, mặt Chu Ngạn trầm như nước, hắn cũng không ngờ được cái thánh địa cửu phẩm này thà toàn quân tình nguyện bị diệt cũng không chịu giao ra một tên chỉ vừa mới lên làm thiếu chủ không lâu.
Diệp Viễn có tài đức gì, vì sao mỗi một người đều muốn vây quanh hắn?
Lúc này Chu Ngạn đã tức giận đến muốn nổ tung, lạnh lùng nói: “Một đám cứng đầu khó trị, các ngươi đã muốn chết vậy thì bản thiếu gia sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường! Chu Vũ, giết không chừa một ai cho ta!”
“Vâng, thiếu gia!”
Sau khi Chu Vũ đáp một tiếng thì trong nháy mắt một cổ uy áp cường đại bao phủ toàn bộ thánh địa.
Thực lực Đạo Huyền tầng ba phóng ra không giữ lại chút nào.
“Đại Thiên Hạo Nhật Chưởng!”
Chu Vũ đứng lơ lửng trên không đánh xuống một chưởng, chỉ thấy một đám hoả diễm cực lớn hợp lại thành bàn tay đè xuống phía dưới.
Cái bàn tay to lớn này giống như một thần chưởng diệt thế đối với Xích Hà. Năng lượng ba động kinh khủng kia khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.