Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Viễn và Nguyệt Kiếm Thu đang ở trong phòng trò chuyện, thì Nguyệt Mộng Ly ở bên này đã bị đánh hạ hoàn toàn.

“Ly Nhi, Kiếm Dã thúc thúc từ nhỏ đã rất yêu thương con, những viên đan dược hồi nhỏ mà con dùng đều do thúc thúc luyện ra. Đợi khi cô gia ra ngoài, con có thể cho Kiếm Dã thúc thúc gặp trước được không?”

“Được rồi! Lúc trước đây khi nghe Ly Nhi tìm thổ dân hạ giới, ngươi đã phản đối không ít! Ly Nhi, muốn nói thương ngươi, vẫn là Kiếm Huân bá bá thương ngươi nhất! Lúc nhỏ Kiếm Huân bá bá vẫn hay bế ngươi.”

“Ta nói nha các vị lão ca, các người đừng tranh nhau nữa! Bệnh này của tiểu đệ là muốn mạng, không thể chậm trễ được!” Nguyệt Kiếm Phong to giọng nói.

Những ngày này đã làm cho Nguyệt Kiếm Phong vô cùng lo lắng.

Lời của Diệp Viễn lúc đó luôn văng vẳng bên tai của hắn. Điều này khiến cho hắn vẫn luôn sống trong hậm hực.

Hắn muốn tìm Diệp Viễn để hỏi cho ra lẽ nhưng Diệp Viễn lại không có thời gian.

Trước tiên là luyện chế Ly Hồn Đan giúp cho Nguyệt Mộng Ly. Sau đó là bế quan, tiếp đó lại tham gia cuộc thi đấu Minh Nguyệt.

Đây đều là việc trọng đại của gia tộc, hắn ta làm sao có thể xen vào được?

Cuối cùng bây giờ, cuộc thi đấu Minh Nguyệt cũng đã xong. Hắn lập tức đến tìm Diệp Viễn. Nhưng Diệp Viễn bây giờ quá nổi tiếng rồi, có rất nhiều người đang ở đây xếp hàng chờ hắn.

Nhìn thấy những thúc bá đang tranh nhau gặp Diệp Viễn trước mặt, Nguyệt Mộng Ly cũng lấy làm vinh.

“Các thúc thúc bá bá, không phải là Ly Nhi không muốn giúp mà là Ly Nhi không thể thay Viễn ca làm chủ được! Huynh ấy muốn gặp ai thì đợi khi huynh ấy ra rồi sẽ quyết định gặp ai.” Nguyệt Mộng Ly cười nói.

Lúc mọi người đang nói chuyện thì Nguyệt Kiếm Thu và Diệp Viễn từ trong phòng đi ra, cả căn phòng đột nhiên im lặng lại.

Sắc mặt của Nguyệt Kiếm Thu có vẻ không được tốt, Diệp Viễn vốn dĩ rất cố chấp, một chút tin tức hữu dụng hắn cũng không có.

Trái lại, sự phân tích của Diệp Viễn về đám người Hàn Thông đã làm cho hắn có chút lo lắng.

Nguyệt Kiếm Thu lướt ánh mắt vào nhóm người, cũng không thấy nói gì liền bước đi.

Ngay khi hắn bước đi thì một nhóm người đã xúm lại líu ríu bàn tán không ngừng.

“Được rồi, tất cả im miệng lại cho ta!” Diệp Viễn lạnh nhạt nói. Nhóm người này rất nghe lời liền im lặng.

Nếu như đây là nhóm người tiểu bối bình thường mà dám ăn nói như thế này với bọn họ thì sớm đã cho ăn một bạt tai rồi.

Nhưng là Diệp Viễn thì lại khác. Ngay cả đến Quyền Tinh Tử mà người ta còn không để vào mắt! Hơn thế Diệp Viễn đan võ song tuyệt, chắc chắn có thành tựu đáng sợ trong tương lai.

Có thể Diệp Viễn sẽ là Hồn Võ Thần Vương tiếp theo!

Diệp Viễn xua tay nói: “Nguyệt Kiếm Phong ở lại, còn những người còn lại có thể đi ra! Ngày mai ta sẽ khai đàn giảng kinh. Các người có khó khăn gì trong việc luyện đan thì có thể hỏi ta. Mỗi người sẽ chỉ có một cơ hội vì vậy hãy về suy nghĩ thật kỹ câu hỏi!”

Mọi người đều vui mừng mong đợi, nhao nhao cáo từ rồi đi ra.

Một đám Đan Đế lại không khác gì học sinh ở trước mặt Diệp Viễn, ai nấy đều vô cùng cung kính.

Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly nhìn nhau không khỏi lộ ra vẻ bất lực.

Kết quả này có thể dự đoán trước được.

Thực lực đan đạo được Diệp Viễn thể hiện ra đã vượt qua sức mạnh của Đan Đế thông thường. Cái gọi là đạt giả vi sư, để có được sự săn đón của Đan Đế thì bản thân hắn thật sự phải có thực lực.

"Cái kia… cô gia, rốt cuộc thân thể ta đã xuất hiện vấn đề gì?" Nguyệt Kiếm Phong chắp tay hỏi.

Diệp Viễn ngồi trên một vị trí cao, nhẹ nhàng nói: “Bích Lạc Linh Căn rất khan hiếm, có lẽ trữ lượng của Nguyệt gia ngươi cũng không nhiều. Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ một Đan Đế nào đó của Nguyệt gia đã tự đề xuất thay Bích Lạc Linh Căn bằng Phạm Thiên Mật Diệp đúng không?”

Trước đây Cơ Thanh Vân đã từng kê cho Nguyệt Kiếm Phong một phương thuốc. Chỉ cần Nguyệt Kiếm Phong dựa vào phương thuốc này mà uống thì tổn thương Dương Khiêu Mạch sẽ tốt lên.

Bích Lạc Linh Căn chính là một loại linh dược trong phương thuốc này.

Nguyệt Kiếm Phong vô cùng kinh ngạc khi nghe Diệp Viễn nói.

Thậm chí Diệp Viễn không cần phải bắt mạch cũng có thể biết được phương thuốc của hắn. Điều này không phải quá kỳ quái rồi sao?

Hơn nữa, những gì mà Diệp Viễn nói lại thật sự không sai. Quả thực Bích Lạc Linh Căn của Nguyệt gia đã bị hắn dùng gần hết. Kết quả là Nguyệt Kiếm Phong chỉ còn cách cách cầm phương thuốc này đến cầu một trưởng lão Đan Đế của gia tộc.

Cuối cùng thì trưởng lão Đan Đế tự đề xuất lấy Phạm Thiên Mật Diệp thay thế cho Bích Lạc Linh Căn.

“Cô gia cũng thật sự là một thần nhân. Đối với điều này cũng có thể biết được! Bích Lạc Linh Căn của Nguyệt gia chỉ đủ cho ta dùng trong thời gian nửa năm. Trong lúc tuyệt vọng ta đã tìm đến trưởng lão Linh Đào, hắn xem qua phương thuốc rồi nói có thể dùng Phạm Thiên Mật Diệp thay thế Bích Lạc Linh Căn, và thế là…”

Trưởng lão Linh Đào trong lời nói của Nguyệt Kiếm Phong là một trưởng lão Đan Đế bậc trung của Nguyệt gia, địa vị cũng được tôn sùng.

Diệp Viễn nghe xong gật đầu nói: “Dược hiệu trong phương thuốc này thì Phạm Thiên Mật Diệp và Bích Lạc Linh Căn có thể thay thế cho nhau và chúng đều có thể trị được vết thương Dương Khiêu Mạch. Tuy nhiên, trong phương thuốc này vẫn có một phổ dược Thanh Ngọc Thiên Tinh Thảo cùng với hỗn hợp Phạm Thiên Mật Diệp đun sôi thành. Điều này sẽ tạo ra một độc tố mãn tính, theo thời gian sẽ làm cho tâm trí tê liệt. Trong một thời gian dài khi độc tố tích lũy thành một mức độ nhất định thì nó sẽ khiến cho con người điên khùng! Bây giờ ngươi khó có thể nhập vào, nguyên lực sử dụng đôi khi cũng đứt đoạn. Đây chính là nguyên nhân gây ra điều này.”

Nguyệt Kiếm Phong không khỏi thay đổi sắc mặt!

Lúc đầu khi trưởng lão Linh Đào giúp hắn thay đổi phương thuốc, hắn thấy dược hiệu không có gì khác nhau, điều này làm cho hắn cảm kích trưởng lão Linh Đào đến rớt nước mắt.

Không ngờ rằng, Phạm Thiên Mật Diệp lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này.

“Vậy phải làm như thế nào?” Nguyệt Kiếm Phong nghe rồi vô cùng hoảng loạn.

Diệp Viễn nói: “Nếu như là người khác thì ta lười quan tâm điều này. Nhưng mà ta biết những năm này ngươi rất quan tâm Ly Nhi. Đối tốt với Ly Nhi thì ta sẽ không bỏ mặc. Ta sẽ kê cho ngươi phương thuốc, dựa vào phương thuốc này thì trong vòng mười ngày ngươi sẽ trị khỏi bệnh.”

Diệp Kiếm Phong vui mừng nói: “Tạ ơn cô gia! Tạ ơn cô gia nhiều lắm!”

Diệp Viễn vẫy tay nói: “Ngươi là bề trên của Ly Nhi cũng là bên trên của ta, ta không chịu nổi lễ lớn như thế này.”

Diệp Kiếm Phong vui mừng bước đi khi có được phương thuốc này.

Nguyệt Mộng Ly thở dài nói: "Viễn ca, thật sự làm khó huynh rồi!"

Diệp Viễn và nàng tâm ý tương thông, tự nhiên biết Nguyệt Mộng Ly đang ám chỉ điều gì. Diệp Viễn đã từng là nhân vật đỉnh cao mà nhiều người tôn kính, một võ giả Đạo Huyền Cảnh như Nguyệt Kiếm Phong cũng phải tôn kính có thừa.

Nhưng bây giờ vì nàng mà hắn phải tự hạ thân phận xuống, gọi những người này là thúc thúc bá bá.

Diệp Viễn cười nói: “Lúc trước ta nói Thanh Vân Tử là mây khói. Trước mắt muội bây giờ chỉ là thổ dân từ hạ giới phi thăng lên. Còn như thứ hư vinh kia, chỉ cần đủ sức mạnh thì tự khắc nó sẽ tự tới.

Hai ngày tiếp theo, Diệp Viễn đang ở Diệp gia khai đàn giảng kinh, trả lời câu hỏi của những Đan Đế.

Hai ngày sau, những vị Đan Đế này đã tôn kính một Đan Tôn từ tận trong nội tâm.

Kiến giải về đan đạo của Diệp Viễn không phải là thứ mà bọn họ có thể so sánh.

Khoảng cách này quá lớn rồi!

Một buổi chiều tối của nửa tháng sau, vầng trăng trên thành Minh Nguyệt đột nhiên sáng lạ thường. Chiếu sáng cả thành trì như ban ngày.

Cùng lúc đó, mặt trời ở thành Hạo Nhật càng sáng hơn như thể xuyên thấu cả chân trời.

Nhật Nguyệt Đồng Huy cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK