“Chúng ta có tội, chúng ta thật sự có tội! Đều do chúng ta không tốt, không mang Tử Huyễn Huyết Sâm trở về đúng hạn! Nhưng mà… Chúc Sơn trưởng lão, có thể cho chúng ta nhìn mặt thiếu tộc trưởng lần cuối hay không?” Tâm tình Lê Hồng kích động nói.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Chúc Sơn lại hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thiếu tộc trưởng là tương lai của bộ lạc Đằng Vân ta, các ngươi phạm vào tội đại nghịch như vậy, còn có mặt mũi đến nhìn? Các ngươi không sợ tiết độc cho ngài, khiến ngài chết cũng không được yên Ổn sao?”
Lời Chúc Sơn nói từng câu từng chữ như cứa vào tim gan, Lê Hồng bị lão nói vậy, nào còn mặt mũi nhìn thiếu tộc trưởng lần cuối nữa?
Thấy lời mình nói đã có hiệu quả, Chúc Sơn nói với những người đằng sau: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt chúng lại? Hử? Đợi đã! Còn hai người kia là ai nữa?”
Kì thực hắn sớm đã nhìn thấy hai người Diệp Viễn rồi, lúc này mới chĩa mũi nhọn vào bọn họ.
Thế nhưng hắn không đế ý đến Diệp Viễn, mà là có chút kiêng dè với một vị Hóa Hải tầng ba về cùng bọn Lê Hồng.
Lời nói của Chúc Sơn khiến Lê Hồng cả kinh trong lòng lúc này mới nhớ ra Diệp Viễn còn ở bên cạnh.
Hại chết thiếu tộc trưởng đã khiến hắn day dứt không thôi, nếu còn liên lụy đến ân nhân cứu mạng, hắn thật sự chết trăm ngàn lần cũng không thể đền tội được.
“Chúc Sơn trưởng lão, năm người chúng ta gặp phải một con Xích Vĩ Hạt sắp tiến cấp ở khu vực cương phong cấp bốn, may mắn có Cơ công tử cứu giúp, mong Chúc Sơn trưởng lão đừng làm khó hắn.” Lê Hồng vội vàng giải thích nói.
Sắc mặt Chúc Sơn biến sắc, trầm giọng nói: “Các ngươi biết rõ bộ lạc lúc này đang nhiều sự rối ren, vậy mà còn dám mang người ngoài vào. Ta thấy các ngươi vô cùng đáng nghi! Không phải các ngươi cố tình cấu kết ngoại nhân hại chết thiếu tộc trưởng đấy chứ?”
“Sao Chúc Sơn trưởng lão lại nói như vậy? Năm người chúng ta trung thành tuyệt đối với thiếu tộc trưởng, điểm này tộc trưởng có thể làm chứng mà! Chúng ta và Cơ công tử thật sự chỉ là gặp ngẫu nhiên, hy vọng Chúc trưởng lão tha cho họ rời đi!” Lê Hồng kinh hoảng nói.
“Hừ! Bệnh tình của thiếu tộc trưởng vô cùng kỳ lạ, đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân. Đêm qua thiếu tộc trưởng vừa tạ thế, hôm nay các ngươi lại đem người ngoài vào bộ lạc, thật sự quá đáng nghi! Theo ta thấy, hai người này nên lưu lại, sau này tra xét rõ ràng. Nếu không liên quan đến cái chết của thiếu tộc trưởng, tự khắc sẽ thả bọn họ đi!”
Diệp Viễn cau mày một cái, hắn không tìm chuyện, không ngờ là chuyện lại đến tìm hắn.
Thế là lãnh đạm nói: “Lưu bọn ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không đã!”
Chúc Sơn cười lạnh: “Ha ha, hiện nguyên hình rồi chứ gì? Nếu trong lòng các ngươi không có quỷ thì sao phải sợ ta tra xét? Xem bộ dạng của ngươi, là muốn chống đối sao? Không phải chỉ là một kẻ Hóa Hải tầng ba thôi à? Chẳng lẽ bộ lạc Đằng Vân chúng ta lại không bỏ ra được mấy tên Hóa Hải cảnh ư?”
Diệp Viễn đang muốn nói, Lê Hồng lại bỗng nhiên xoay ngang chắn trước mặt Diệp Viễn!
“Chúc Sơn trưởng lão, Cơ công tử là ân nhân cứu mạng của Lê Hồng, ta không thể đế ngài dẫn hắn đi được!” Lê Hồng nghiêm mặt nói.
Lời của Lê Hồng vừa dứt, bốn người Lê Yên cũng chầm chầm dịch bước đứng cản trước mặt Diệp Viễn.
Thấy cảnh này, Diệp Viễn bỗng cảm thấy bất ngờ.
Vốn hắn cứu Lê Hồng và những người khác chỉ là thuận tay mà làm. Lê Hồng đồng ý dẫn hắn đến dùng nhờ truyền tống trận, đôi bên cũng coi như là đổi chác công bằng.
Diệp Viễn và bộ lạc Đằng Vân không hề có dây mơ rễ má, tự nhiên không muốn dính líu đến chuyện của bọn họ. Hơn nữa hắn cũng đang vội nên lười quan tâm đến chuyện này.
Hắn vốn định cho lão Chúc Sơn này một bài học rồi rời khỏi bộ lạc Đằng Vân, nhưng không ngờ là đám người Lê Hồng lại nghĩa khí như thế.
Nếu đã như vậy, hẳn không thể không lo chuyện bao đồng.
Thấy cử động của Lê Hồng, Chúc Sơn không những không tức giận mà còn vui mừng, nhưng trên mặt lại giận dữ không thôi, nói: “Lê Hồng, ngươi quyết tâm muốn tạo phản đúng không?”
“Sao Chúc Sơn trưởng lão có thế nói vậy? Lê Hồng ta sinh ra là người của bộ lạc Đằng Vân, chết cũng là ma của bộ lạc Đằng Vân! Có điều đế ta tận mắt chứng kiến ân nhân cứu mạng của mình rơi vào cảnh ngục tù, ta không làm được!” Lê Hồng nói rất thỏa đáng đúng mực.
“Được! Nếu đã như vậy thì đừng trách ta! Các ngươi được lắm, Lẻ Hồng cấu kết ngoại nhân, hại chết thiếu tộc trưởng, ta lấy danh nghĩa là trưởng lão, lệnh cho các ngươi chém chết năm người bọn chúng.” Chúc Sơn trầm giọng nói.