Có một Chân Thần cường giả ở bên cạnh đương nhiên sẽ an toàn hơn.
Diệp Viễn cũng có phòng trước nhưng hắn ta cũng không thể ngờ được rằng bản thân lại thật sự đoán được việc Giang Hoa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Cả đoàn người rời khỏi Giang phủ và đi thẳng tới Bách Thảo Tập.
Bách Thảo Tập là thị trường giao dịch quy mô lớn chuyên buôn bán linh dược, có diện tích rất rộng và được xây dựng dưới sự lãnh đạo của Vạn Bảo Lâu.
Có điều việc bán linh dược ở đây còn nhiều hơn Vạn Bảo Lâu.
Có hơn hơn mười thế lực lớn tập trung ở đây, các thương gia lớn còn có rất nhiều các quầy bán nhỏ lẻ, họ bù đắp bổ sung cho nhau nên nó đã trở thành một thị trường thuốc chữa bệnh khổng lồ và số lượng buôn bán hàng ngày của nó cũng khiến người ta phải kinh ngạc.
Đương nhiên Vạn Bảo Lâu cũng đặt ở đây và kiếm được rất nhiều tiền.
Mộc Vũ Hồi Mộng Đan của Tiểu Đồng phải cần linh dược quá hiếm và chỉ có thể tìm được ở Vạn Bảo Lâu.
Nếu như ngay cả ở đây cũng không lấy được vậy thì chỉ có thể đợi gặp vận may trong tương lai mà thôi hoặc là đợi thêm ngàn năm để bản thân tự hồi phục lại diện mạo.
“Xin hỏi vị công tử này cần mua linh dược gì?” Một nữ tử phục vụ xinh đẹp mỉm cười hỏi Diệp Viễn.
Ở Bách Thảo Tập có một nơi truy vấn, đó là nơi mà các võ sĩ có thể tìm kiếm các linh dược mà họ cần.
Linh dược của Bách Thảo Tập rất phong phú, có đủ các loại linh dược các cấp với số lượng vô cùng nhiều.
Nếu như các võ giả đi tìm kiếm từng nhà một thì không biết được rằng họ sẽ phải mất bao nhiêu thời gian.
Bởi vậy mà Bách Thảo Tập đã xây dựng một trận pháp có quy mô lớn để phân chia tất cả các loại linh dược thành từng loại và phân chúng vào từng nhóm trong trận pháp.
Khi nào nhập hàng cũng như khi nào bán hàng ra đều được ghi chép lại.
Như vậy không chỉ thuận lợi cho việc quản lý mà còn thuận tiện cho việc tra cứu.
Diệp Viễn nói: “Giúp ta tìm Thiết Mộc Khôi, Hắc Tâm Hải Tảo và Thổ Kỳ Lân…”
Diệp Viễn nói liên tục ra một loạt rất nhiều linh dược, ngón tay ngọc bích của cô gái khẽ chuyển động nhập tên vào trận pháp ở trước mặt.
Rất nhanh đã có kết quả.
“Công tử, Thiết Mộc Khôi ở Vạn Bảo Lâu và Vạn Giới Thương đều có, Hắc Tâm Hải Tảo ở Trục Lộc Thương Minh còn hai phần…” Nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng nói lại kết quả đã tìm được.
Diệp Viễn nghe xong liền cau mày nói: “Vậy còn Thổ Kỳ Lân thì sao?”
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười nói: “Vừa rồi thì còn nhưng bây giờ có khả năng hết rồi. Trước khi công tử đến Thẩm Sướng đại sư vừa mới tìm Thổ Kỳ Lân này nên bây giờ đã đặt rồi. Trong Bách Thảo Tập này đó chính là phần Thổ Kỳ Lân duy nhất rồi.”
Diệp Viễn cau mày nói: “Nếu như vẫn chưa bán thì không phải ta nên trả giá được đúng không? Hãy nói cho ta chỗ bán, điều này không vi phạm vào quy tắc đúng không?”
Nữ tử cười nói: “Đương nhiên là không vi phạm rồi, công tử có thể đi xem xem. Có điều Thẩm Sướng đại sư là Đan Thần Lục Tinh có tiếng ở trong thành, ngài…”
Diệp Viễn xua xua tay nói: “Nói đi.”
Nữ tử bất lực chỉ đành nói với Diệp Viễn.
Thổ Kỳ Lân là một loại linh dược, đặt tên nó như vậy bởi trông rất giống kỳ lân thần thú trong truyền thuyết và cực kỳ quý hiếm.
Nếu như Bách Thảo Tập lớn như vậy mà chỉ có một phần thì có thể thấy được nó quý hiếm đến nhường nào.
Mà Thổ Kỳ Lân này lại chính là dược phẩm chính để điều chế Mộc Vũ Hồi Mộng Đan.
Nếu như lần này bỏ lỡ thì không biết khi nào mới tìm được vì vậy Diệp Viễn đương nhiên là không muốn từ bỏ.
Theo sự chỉ dẫn của nữ tử kia, Diệp Viễn nhanh chóng tìm đến chỗ bán hàng nhưng chỉ nhìn thấy trước mặt là một lão giả mặt đỏ tới mang tai, trông lão ta còn rất tức giận.
Thổ Kỳ Lân đó được đặt lặng lẽ trong một chiếc hộp ngọc.
Lão giả này có lẽ là Thẩm Sướng đại sư mà phục vụ đã nhắc tới.
Nhìn thấy Thổ Kỳ Lân chưa bị bán đi Diệp Viễn yên tâm thở dài một cái nhẹ nhõm.
Có vẻ như hai người vẫn chưa đạt được thỏa thuận về việc bán Thổ Kỳ Lân.
“Lão già này sao ngươi lại cứng đầu như vậy chứ? Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan của ta đã đạt đến mức thiên phẩm Đỉnh Phong và nó gần như là thần phẩm. Ta đã nói rồi, ta sẽ đền bù lại cho ngươi bằng những thứ khác nữa tại sao ngươi vẫn chưa chịu buông ra?” Thẩm Sướng tức giận nói với chủ quầy hàng.