Diệp Viễn gật đầu, tùy tiện móc ra một bình nhỏ, trong bình có chứa một ít bột phấn gì đó.
“Vẩy bột phấn này lên người, những dây đó sẽ không tấn công các ngươi.” Diệp Viễn nói.
“Cái này… có tác dụng chứ?”
Một tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ nhìn nhúm bột phấn trong cái bình nhỏ, vẻ mặt không tin.
Gã đã từng biết sự lợi hại của mấy cái dây này rồi, ngay cả một cường giả cấp sáu như gã cũng không thể chống đỡ nổi, một lọ bột phấn nho nhỏ có thể ngăn chặn đám dây đó ư?
Đùa thế này thì hơi quá rồi đó!
Diệp Viễn lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Nếu ngươi tự tin có thể tránh thoát được những dây này, ngươi có thể không cần rắc bột. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, dây này có thế tiết ra độc, có thể tổn thương đến thần hồn. Một khi bị quấn vào, là không có đường sống.”
Mấy người vừa nghe thì lập tức biến sắc, bọn họ đúng là không biết, loại dây này còn có thể tiết ra độc.
Thanh Linh Thụ không phải là loại cây có thể tiết ra dịch Thanh Linh Dung Tâm hay sao, vì sao lại còn tiết ra cả chất độc được?
HỔ Nhung cũng biến sắc, nói:
Thảo nào! Sau khi trở về, Hổ Viêm đại ca cứ uể oải không có tinh thần, nói cũng nói không rõ lời nữa, thì ra là trúng độc của Thanh Linh Thụ!”
Trước đây, khi Hổ Viêm trở về, chỉ kịp nói vài từ: “Bắt Thanh Linh Thụ, cứu ta!”
Từ đó về sau, hắn không tỉnh lại
nữa.
Nhưng các vu sư trong tộc đã kiểm tra thân thể Hố Viêm lại không thể tìm được nguyên nhân, chỉ biết thần hồn Hổ Viêm suy yếu, hẳn là bị thương rất nặng.
Rơi vào đường cùng, Hổ tộc mới bố trí Mộc Linh Khốn Long Trận, tính ra tay bắt sống Thanh Linh Thụ, nào ngờ vẫn bị thất bại trong gang tấc.
Diệp Viễn nói: “Loại linh vật của thiên địa này, làm sao lại không có chút tuyệt chiêu dự phòng chứ? Độc của Thanh Linh Thụ có tên là Vô Ảnh Hồn Độc, chuyên nhằm vào thần hồn, phương pháp kiểm tra thông thường sẽ không tra ra được. Nếu có ngày rơi vào ranh giới sống chết, Thanh Linh Thụ có thể tiết thứ độc này ra ngoài cơ thể, khiến cho không khí tràn ngập loại độc tố này. Loại độc này không mùi không vị, rất khó đề phòng. Như vậy khả năng lúc đó tộc trưởng Hổ Viêm nhất định đã khiến nó cùng đường, nhưng cuối cùng bản thân hắn lại trúng độc.”
Mặc dù Diệp Viễn chưa gặp Hổ Viêm nhưng hắn đã sớm có suy đoán về chứng bệnh của ông ta.
Vừa rồi nghe Hổ Nhung nói thì biết là không sai được.
Loại độc Vô Ảnh Hồn này là con bài bí mật của Thanh Linh Thụ, cực kỳ lợi hại. Nếu không có hiểu biết về Thanh Linh Thụ thì người tấn công nó sẽ rất dễ trúng độc.
Nhưng loại linh vật của thiên địa này vốn vô cùng hiếm có, liệu trên thế gian có được mấy người hiểu biết về nó?
Nhưng Diệp Viễn cũng biết, một khi Thanh Linh Thụ ép Vô Ảnh Hồn Độc ra bên ngoài cơ thể thì thực lực của bản thân nó cũng bị hao tổn nặng.
May mà nơi này chính là một linh mạch có thuộc tính mộc, cho nên thực lực của Thanh Linh Thụ không chỉ được khôi phục nhanh chóng đến trạng thái tốt nhất mà còn tiến thêm một bước nữa!
Dù hôm nay Hổ Viêm có quay lại đây, Thanh Linh Thụ cũng không cần vận dụng tuyệt chiêu sống còn này của mình nữa.
Mấy người nghe Diệp Viễn nói xong, vẻ mặt đều vừa sợ vừa kinh.
Thanh Linh Thụ đúng thật là khó đối
phó!
Nếu ngày đó Thanh Linh Thụ cũng sử dụng chiêu này, mấy người bọn họ đều không thể thoát được, tất cả đã kết thúc ở đây rồi.
May mà thực lực của bọn họ còn chưa đủ mạnh, căn bản không thể bức bách Thanh Linh Thụ dùng đến tuyệt chiêu.
“Đã nói đến nước này, các ngươi muốn dùng thuốc này thì dùng. Đại trận không chống được bao lâu nữa đâu, ta cũng không công sức đâu mà lãng phí vì các ngươi. Các ngươi còn không ra tay, ta sẽ tự mình tiến vào!” Diệp Viễn không nhịn được, nói.
HỔ Nhung biết người này không dễ chọc, vội trầm mặt bảo tộc nhân: “Bảo các ngươi rắc thì rắc đi, lảm nhảm lắm lời như vậy làm gì.”