Cạch!
Cạch!
Cốt Ma Thiên Tôn bước từng bước về phía mọi người, mỗi một bước đi, giống như là đang giẫm lên tim tất cả mọi người ở đây, khiến người ta sợ hãi run rẩy.
Uy áp ùn ùn kéo đến kia, khiến mọi người gần như hít thở không thông.
“Trốn!”
Cuối cùng, có người không chịu được nữa xoay người bỏ chạy.
Người khí vận chi tử kia dốc hết toàn lực, tốc độ rất nhanh.
Diệp Viễn không hề động, nhìn chằm chằm Cốt Ma Thiên Tôn.
Chỉ thấy Cốt Ma này chậm rãi giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng đánh ra, một đạo ánh sáng màu cam phá vỡ bầu trời đêm, chuẩn xác đánh vào người khí vận chi tử đang bỏ chạy kia.
Oanh!
Người khí vận chi tử trực tiếp nổ tung trên không trung, đến cặn xương cũng không còn.
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, bị một màn này khiếp sợ đến không nói nên lời.
Mạnh!
Quá mạnh!
Đây chính là thực lực của Cốt Ma Thiên Tôn, căn bản khiến trong đầu người ta không sinh ra được một chút ý niệm phản kháng nào.
Trốn là không có chút cơ hội nào.
Còn về liên thủ đối phó Cốt Ma Thiên Tôn này… Đừng nói đùa, cho dù tất cả mọi người liên thủ với nhau, cũng không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
“Tiền bối, chúng ta vì Đế Cốt mà đến. Không biết, làm thế nào mới có thể lấy được Đế Cốt?” Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Viễn lên tiếng nói.
Cốt Ma Thiên Tôn quay đầu, nhìn về phía Diệp Viễn.
Tim người khác cũng nhảy lên đến cuống họng, gia hỏa này là muốn chết đúng không, lúc này rồi còn muốn Đế Cốt?
Bị đôi mắt trống rỗng của Cốt Ma kia nhìn, Diệp Viễn kinh hãi nhưng không loạn.
Hắn phát hiện, Cốt Ma này có linh trí của mình.
Nếu như giống những Cốt Ma trước đó thì Cốt Ma Thiên Tôn này đã sớm giết hết tất cả bọn họ, sao còn chờ tới bây giờ?
Chuyện này với Cốt Ma Thiên Tôn mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Ánh mắt Cốt Ma tối om nhìn Diệp Viễn chằm chằm, không nói gì, không khí giống như là đông cứng lại vậy.
Đột hiên, Cốt Ma mở miệng đầu lâu, cái cằm mấp máy, dùng âÂm thanh khô khốc nói: “Chỉ cần có người… có thể đỡ được liên tiếp ba kiếm của ta, là có thể… đưa di cốt… của đại nhân đi.”
Hítq…
Mọi người lại hút vào một ngụm khí lạnh.
Đỡ ba kiếm của ngươi… còn có ai có thể sống tiếp được?
Đừng nói ba kiếm, cho dù là một kiếm cũng không đỡ nổi!
Cái trò đùa này, hơi lớn rồi.
Diệp Viễn nhìn Cốt Ma, hỏi: “Có phải là nếu không đỡ ba kiếm này, chúng ta sẽ không thể rời đi không?”
Thần sắc tất cả mọi người cứng lại, vừa mới nghĩ đến gia hỏa vừa rồi bị giết trong tích tắc, không khỏi lạnh cả tim.
Ai ngờ, Cốt Ma lắc đầu nói: “Chỉ cần đỡ được một kiếm thì có thể rời đi. Ba kiếm này ta sẽ áp chế thực lực xuống ngang hàng cảnh giới với các ngươi.”
Dường như Cốt Ma đã tìm được cảm giác, nói chuyện thông suốt hơn rất nhiều.
Một đám khí vận chi tử nghe được lời này, nhất thời thả lỏng thở phào.
Nếu như lấy cảnh giới Thiên Tôn đánh ra một kiếm này vậy thì ai cũng không cần chơi nữa.