Ngũ Huyền lắc đầu nói: “Nếu chỉ là như vậy, sẽ hao phí tinh lực cực lớn, cái được không bằng cái mất!”
Diệp Viễn không trả lời câu nói của Ngũ Huyền, mà quay qua hỏi Nhậm Đông: “Ngươi có cảm thấy được không bằng mất không?”
Nhậm Đông lắc đầu vô cùng dứt khoát nói: “Tuyệt đối không!”
Không phải là Nhậm Đông đang nịnh nọt.
Hắn luyện Tiểu Vô Tướng Thuật gần đạt đến cảnh giới truyền thuyết, lại phát hiện bản thân mình có rất nhiều cảm ngộ mới.
Ban đầu lúc mới tiếp xúc với luyện đan, có rất nhiều thứ hắn đều không chú ý tới, cho đến hôm nay sáng tỏ thông suốt, hắn mới phát hiện căn cơ của bản thân có rất nhiều chỗ không vững chắc.
Diệp Viễn có thế tùy ý luyện chế ra đan dược siêu phẩm, quả nhiên không phải là ngẫu nhiên mà đạt được.
Nghĩ lại những lời Diệp Viễn nói lúc mình bái sư, bây giờ Nhậm Đông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhậm Đông tin tưởng, chỉ cần tiếp tục đi theo con đường mà Diệp Viễn đã vạch ra, nhất định hắn sẽ phát hiện ra một mảnh đại lục mới.
Đương nhiên, đối với đa số người mà nói, làm như vậy cũng là vô ích không có tác dụng, bởi vì bọn họ không có người sư phụ như Diệp Viễn.
Không có Diệp Viễn đích thân làm mẫu thì Nhậm Đỏng không thể nào mò được tới cánh cửa của cảnh giới truyền thuyết.
Tiểu Vô Tướng Thuật chỉ là thủ pháp luyện chế cấp nhập môn cơ bản nhất, đẳng cấp thủ pháp luyện chế càng cao, muốn đạt được tới trình độ này tất nhiên cũng sẽ càng khó.
Không có danh sư am hiểu sâu sắc đạo này đến chỉ điểm thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng không tìm được cảnh giới truyền thuyết ở đâu.
Tào Phương bĩu môi, hiển nhiên là vô cùng khinh thường lời giải thích của Nhậm Đông.
Mà Ngũ Huyền lại biết, người muốn tu luyện thuật luyện dược đạt đến cảnh giới cực cao không phải là không có, nhưng tất cả bọn họ đều đi đường vòng quá nhiều.
Nếu so sánh những luyện dược sư cùng cảnh giới với bọn hắn thì trình độ của người nghiên cứu những cái kia sẽ bị bọn họ bỏ xa tới mấy con phố.
Vốn dĩ Ngũ Huyền còn muốn khuyên Diệp Viễn vài câu, nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện của Diệp Viễn thì lời tới khóe miệng lại nuốt xuống.
Diệp Viễn vị Đan Đế này, đối với loại vấn đề đặt nền móng hay là bước nhanh này tất nhiên là càng có quyền lên tiếng.
Hắn biết đám người Ngũ Huyền không tin, nhưng đợi đến khi Nhậm Đông một bước xung thiên, nhất định bọn họ sẽ phải lau mắt mà nhìn.
Dựa vào tư chất của Nhậm Đông, có lẽ ngày đó cũng không còn bao lâu nữa.
Sau đó hai ngày, dường như Nhậm Đông đều dính bên người Diệp Viễn, mà Diệp Viễn cũng không giấu diếm, hắn biểu diễn cảnh giới truyền thuyết của Đại Vỏ Tướng Thuật cho Nhậm Đông xem một lần.
Quả nhiên tư chất của Nhậm Đông vô cùng tốt, rất nhanh đã cảm ngộ được một chút môn đạo.
Có điều rất hiển nhiên là tốc độ cảm ngộ Đại Vô Tướng Thuật của hắn đã không còn nhanh như cảm ngộ Tiểu Vô Tướng Thuật nữa rồi.
Mà đúng vào lúc này, tất cả những người đứng đầu Bắc vực đều đã tề tựu đông đủ ở Vô Phương Thành, cuộc hội ngộ của Vô Biên giới cũng chính thức được tổ chức ở phủ thành chủ.
Trong đại điện chật kín không còn chỗ ngồi, hơn nữa những người tham dự, yếu nhất cũng là thực lực Thần Du cảnh trung kỳ.
Vị trí cao nhất sắp xếp bốn chỗ ngồi, ngồi ở phía trên theo thứ tự là Nhậm Tinh Thuần và lão tổ của tam tông.
Hiển nhiên bọn họ chính là nhân vật có địa vị cao nhất ở Bắc vực.
Mà ngồi ngay phía dưới bọn họ lại không phải là những cường giả Thần Du Cảnh hậu kỳ kia, mà là một thiếu niên Hóa Hải Cảnh lạ mặt chưa thấy có danh tiếng gì.
Tất nhiên, người thiếu niên này chính là Diệp Viễn.
Những người đứng đầu đang ở đó, không ít người đều mang theo đệ tử hậu bối đắc ý nhất, chỉ là những đệ tử hậu bối đó chỉ khoanh tay đứng sau lưng bọn họ. Bởi vì cuộc hội ngộ cao cấp như thế này không có chỗ cho bọn họ nói chuyện.
Ngay cả Tân Nham, Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa cũng chỉ đứng ở một bên hầu hạ.