Lúc thấy được ba chữ “Phủ thành chủ” to tướng, đám người Ngao Khiên không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Thành chủ Vân Cao Thành chính là nhân vật vô cùng thần bí. Việc quản lý thường ngày đều do mấy phó thành chủ ra mặt, nhưng từng được gặp thành chủ thật sự lại chẳng có mấy người.
Ngay đến lão quái vật như Ngao Khiên cũng biết rõ thành chủ Vân Cao Thành là người không dễ chọc vào.
Vân Cao Thành – nơi đại hội phong vân như vậy cho dù không phải do Vạn Cổ Dược Viên mở ra thì cũng là nơi rất khó quản lý.
Nếu không có tài cán gì thì sao có thể trấn áp được cả một thành trì lớn đến vậy?
“Đại nhân, ngài sẽ không phải là...”
Khương Thái Thương còn chưa dứt lời, Diệp Viễn đã vận nguyên lực truyền âm thanh ra ngoài.
“Hàn lão đầu, bạn cũ đến thăm sao còn không ra tiếp đón?”
Hắn vừa cất lời, hàng loạt đạo sát khí đáng sợ lập tức khóa chặt mấy người bọn họ lại trong chớp mắt.
Dù có là Ngao Khiên thì lúc này cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Trong những sát khí này chắc chắn có cường giả Hư Huyền. Chỉ cần bọn họ có hành động khác thường gì thì đối phương nhất định sẽ không chút do dự cho bọn họ một kích trí mạng.
Nếu ở trong trạng thái đỉnh cao, Ngao Khiên đương nhiên sẽ không sợ gì. Nhưng sức của hắn lúc này lại quá yếu, nếu thực sự phải khai chiến thì chỉ có một con đường chết.
“Đại nhân, chúng… chúng ta vẫn nên đi thôi!” Khương Thái Thương có hơi khiếp sợ, không nhịn được mà bước lên khuyên nhủ.
Dường như Diệp Viễn vẫn không hề cảm nhận được những sát khí đó mà thản nhiên như không.
Sau một hồi mới truyền ra một giọng nói như vọng lại từ nơi xa.
“Vào đi.”
Diệp Viễn mỉm cười, xuyên qua trận pháp của phủ thành chủ tiến vào hậu điện phủ thành chủ.
“Đại nhân!”
Đám người Khương Thái Thương vừa định theo lên thì sát khí đó lại bỗng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
“Các ngươi đợi ở bên ngoài!” Giọng nói vang vọng xa xăm lộ đầy sát khí.
Ngao Khiên hơi hậm hực, nói: “Đợi lão tử khôi phục thực lực xem đám tép riu các ngươi còn dám hung hăng càn quấy trước mặt lão tử nữa không!”
Nói thì nói như vậy, nhưng Ngao Khiên cũng hiểu được hắn giờ đây cũng không đủ vốn liếng để lên giọng. Hi vọng duy nhất của hắn lúc này chính là Diệp Viễn.
…
Diệp Viễn men theo khí tức của giọng nói đó đáp xuống một khoảng sân vô cùng khuất mắt trong hậu viện.
Hắn không dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến về phía góc sân.
Không gian dao động, cảnh sắc trước mắt Diệp Viễn vậy mà lại phát sinh biến hóa cực lớn.
Một gian nhà tranh lượn lờ khói bếp.
Xung quanh gian nhà tranh toàn là một vài linh dược ngào ngạt hương thơm, những linh dược đó thấp nhất cũng không dưới cấp chín!
Nếu người khác tiến vào chắc hẳn còn cho rằng đây là một kho báu đấy!
Một lão nhân đầu đội mũ rơm đang ngồi bên bờ sông câu cá.
“Trong đình có trà, tự mình lấy đi, đừng dọa sợ lũ cá của ta.” Lão nhân cũng không quay đầu lại nói.
Diệp Viễn cười cười không chút lo lắng, chậm rãi bước vào trong đình tự rót trà cho mình.
“Tiểu tử ngươi không những không chết mà thực lực trận đạo còn tăng lên một bậc. Rõ thật là quái thai mà!” lão nhân bình tĩnh nói.
Diệp Viễn vừa thưởng trà vừa cười nói: “Hàn lão đầu, ngươi đã câu cá bên hồ này năm nghìn năm rồi, có từng thực sự câu được gì không?”
Ông lão khàn giọng đáp: “Ngươi thấy sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ cần mồi này là chính ngươi thì sẽ có người nguyện ý cắn câu đi?”
Lão nhân nghe vậy rốt cuộc cũng bỏ đồ câu cá xuống, chậm rãi bước vào trong đình, ngối đối diện với Diệp Viễn.
“Không ngờ trải qua lần luân hồi này tâm tình ngươi lại thông suốt không ít. Nhớ năm đó ngươi cũng từng hỏi ta câu hỏi y hệt như vậy, nhưng năm đó ngươi lại không hiểu thấu.” lão nhân nói.
Diệp Viễn đáp: “Hàn lão đầu, ngươi còn giả đò với ta cơ đấy? Chuyện xảy ra trong Vân Cao Thành nào có thể giấu được tai mắt của ngươi cơ chứ?”
Diệp Viễn đã từng dùng Dung Nhập Thiên Địa trong thành cho nên chắc chắn Hàn lão đầu đã sớm biết được bản thân hắn đã lĩnh ngộ được đến tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hàn lão đầu cười nói: “Biết được là một chuyện, ngạc nhiên lại là một chuyện khác. Hồn lực của ngươi giờ đã thoát ra khỏi gông cùm của cảnh giới, xem ra tin đồn phụ thân ngươi có được Thần Hồn Dược Điển năm đó chắc hẳn là sự thật rồi.”
“Thần Hồn Dược Điển” là thứ vô cùng cơ mật ở Dược Vương Điện. Ngay đến cả bản thân Diệp Viễn cũng mới biết sau khi trọng sinh.
Diệp Viễn không ngờ được lão đầu trước mắt lại đã sớm nghe ngóng được chuyện này.
Đám lão đầu này người nào người nấy đều vô cùng ranh ma, bọn họ đều chẳng phải hạng tầm thường.
Sau khi trùng sinh lại, Diệp Viễn mới nhận ra e rằng so với lão đầu này bản thân hắn vẫn còn kém xa lắm!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng hắn, vẻ mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh lãnh đạm nói: “Ngươi cũng không cần phải nói bóng nói gió thế, bằng không ngươi còn cho rằng sao phụ tử Cơ Chính Dương lại lưu lạc đến tình cảnh này cơ chứ?”
Lời này của Diệp Viễn cũng tương đương với ngầm thừa nhận sự tồn tại của Thần Hồn Dược Điển.
Chỉ là Diệp Viễn chẳng hề giấu diếm như vậy lại khiến Hàn lão đầu thầm lấy làm lạ. Tên tiểu tử này thật sự tin cậy hắn hay tâm tư quá đơn giản đây?
Hàn lão đầu không khỏi đánh giá lại khuôn mặt xa lạ trước mặt này thêm lần nữa, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra đến bản thân mình cũng không nhìn rõ nổi.
Lai lịch Diệp Viễn năm ấy tuy đơn giản nhưng thực lực đan đạo của hắn lại khiến thiên hạ phải cảm phục, tự nhiên là có tư cách ngồi ngang hàng với mấy lão già bọn họ.
Nhưng đám lão già bọn họ nào có ai giản đơn như bề ngoài thể hiện ra.
Thí dụ như Cơ Chính Dương, hắn âm thầm tu luyện Thần Hồn Dược Điển, hơn nữa còn luyện chế ra được đan dược nửa bước Thần Đan khiến tất cả mọi người lúc bấy giờ đều vô cùng kinh ngạc.
Mà Hàn lão đầu này lại là người gần như ngang vai ngang vế với Cơ Chính Dương, đương nhiên thực lực của hắn cũng sâu không lường được.
Thực ra nếu so với hắn thì Cơ Thanh Vân cũng chỉ như một tờ giấy trắng mà thôi.
Nhưng đời này hắn lại lần nữa nhìn Diệp Viễn thì giống như bị một tầng sa mỏng che lại khiến hắn có cảm giác như lọt vào trong sương mù!
Cuối cùng, Hàn lão đầu thở dài một hơi nói: “Xem ra trong hai mươi năm ngắn ngủi này đã xảy ra rất nhiều chuyện nhỉ!”
Nếu là đời trước, đám lão già bọn họ chỉ là chơi đùa với Cơ Thanh Vân, nhưng hiện giờ, Diệp Viễn đã thực sự có đủ tư cách ngồi ngang hàng với bọn họ!
Nghe Hàn lão đầu cảm khái như vậy, Diệp Viễn cũng chỉ cười nói: “Ngươi không động lòng sao?”
Hàn lão đầu đáp: “Đương nhiên là động lòng rồi!”
“Sao lại không lấy?”
“Không nắm chắc!”
Diệp Viễn nhún vai nói: “Được thôi, rõ thật là giang hồ càng già càng nhát gan. Ta đã đưa tận đến miệng ngươi rồi không ngờ ngươi vậy mà lại không ăn! Ta còn cho rằng hôm nay còn phải tốn thêm chút công sức mới có thể khiến ngươi mở miệng cơ đấy!”
Hàn lão đầu nghe vậy không khỏi tức giận nói: “Tên tiểu tử ngươi còn tỏ vẻ gì chứ! Tốt xấu gì ngươi cũng là hậu sinh vãn bối, ngươi không biết tôn trọng người già chút nào hả?”
Diệp Viễn đáp: “Ta chỉ tôn trọng những lão đầu dễ mến thôi, ngươi cũng không phải người dễ mến gì cho nên ta cần gì tôn trọng! Chỉ có điều ngươi dễ mến hơn Cảnh lão đầu cho nên ta mới ngồi đây nói chuyện.”
Hàn lão đầu đáp: “Nhắc đến Cảnh lão đầu này, ngươi phải cẩn thận với lão ta hơn đấy! Lão đầu này quả thực là vô cùng gian trá, nói không chừng còn đang ở đâu đó đợi ngươi đến cũng không chừng!”
Diệp Viễn cười nói: “Đã được trọng sinh lại rồi đương nhiên phải tính toán hết nợ nần chứ. Cảnh lão đầu không đến tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm lão. Được rồi, nay gặp được cố nhân, tâm tình có chút kích động nên lảm nhảm hơn chút. Ngươi chắc hẳn đã biết ta đến đây với mục đích gì rồi, cứ nói luôn đi!”
Hàn lão đầu gật đầu, nói: “Nói ra người đó cũng coi như là bạn cũ của ngươi, người đó là Nhạc Tân Bình của núi Ma Đao! Nhớ ra tay nhẹ chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn đấy.”