Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cực Bắc thảo nguyên, nói là thảo nguyên nhưng kỳ thật cũng chỉ là một mảnh bình nguyên hoang vu.

Địa vực nơi bày bao la, hung thú lan tràn.

Nhân loại sinh hoạt ở nơi này không thể không sống theo tập thể, tụ tập lại một chỗ để sưởi ấm.

Cũng bởi vì như vậy cho nên những người ở nơi này tính tình kiệt ngạo bất tuân, động một tí là giết người.

Chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn ở nơi này.

Nơi này là một địa phương thần kỳ, võ giả kéo bè kết phái, vì lợi ích mà tàn sát lẫn nhau.

Thế nhưng, mỗi lần xuất hiện thú triều thì bọn hắn đều có thể buông bỏ tất cả ân oán để cùng chống cự hung thú.

Cửu Lạc Tập chính là một nơi như vậy.

Đất Cực Bắc vô cùng lạnh, không khí nơi này dường như có thể khiến người ta đông thành tượng băng.

Ngay cả người có tu vi đạt tới Chân Thần cảnh cũng có thể cảm giác được hơi lạnh thấu xương.

Nơi này là thế giới của Hàn Băng Pháp Tắc, cho nên người ở đây khi vừa ra đời thì sẽ khống chế được một môn pháp tắc, đó chính là Hàn Băng Pháp Tắc.

Vì vậy, thực lực của võ giả nơi này vô cùng cường đại, bình thường đều sẽ nắm giữ hai môn pháp tắc trở lên.

Lúc này, trong một quán rượu nhỏ của Cửu Lạc Tập, đám võ giả túm năm tụm ba tập hợp lại một chỗ, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.

Đây là cách sống của đám võ giả khi nhàn hạ, dùng liệt tửu rửa ruột sưởi ấm, nói chuyện phiếm về vùng Cực Bắc thảo nguyên này.

Cho nên, quán rượu nhỏ này làm ăn cực kỳ phát đạt.

Hai người trẻ tuổi, một nam một nữ mặc váy da tiến vào quán rượu nhỏ, hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày cũng không tìm được chỗ trống, thần sắc lộ ra vẻ có chút thất vọng.

"Ca, ngươi nhìn cái bàn bên kia chỉ có hai người ngồi, không bằng chúng ta đi qua xin ngồi chung một bàn đi." Nữ tử chỉ vào một góc, nói.

Trong góc, hai người trẻ tuổi đang ngồi uống rượu, trong đó một người bọc kín toàn thân mà vẫn cóng đến mức run lẩy bẩy như cũ; một một người khác thì lại ăn mặc đơn bạc, giống như không hề cảm thấy gì.

Nam tử nhẹ gật đầu, nói: "Đi, qua đó nhìn một chút."

Hai người tới bên cạnh bàn, nam tử chắp tay nói: "Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Ngô Tùng của Nam Thủy nhai, đây là muội muội của ta Ngô Lăng. Ngươi xem cái quán rượu Liệt Hỏa này sinh ý quá tốt, chúng ta có thể ngồi chung một bàn không?"

Người trẻ tuổi mặc quần áo đơn bạc uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

Hai huynh muội mừng rỡ, trực tiếp ngồi xuống đối diện, quát lớn: "Tiểu nhị, mang đến bốn đàn Liệt Hỏa Thiêu!"

"Có ngay!"

Đằng xa, tiểu nhị lớn tiếng hô lên.

Rất nhanh, bốn đàn Liệt Hỏa Thiêu đã được mang đến, Ngô Tùng mở niêm phong, trực tiếp uống ực một hớp, cười nói: "Sảng khoái! Ha ha... Tiểu huynh đệ, đến, cạn một chén!"

Người trẻ tuổi đối diện nâng chén ra hiệu, sau đó lại uống một ngụm rượu.

Ngô Lăng thấy người đối diện làm một bộ dạng muốn tránh xa người khác ngàn dặm, bĩu môi nói: "Làm bộ làm tịch!"

Ngô Tùng cười ha ha nói: "Tiểu huynh đệ chớ trách, muội muội này của ta ăn nói ít khi suy nghĩ. Không biết hai vị tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?"

"Cơ Thanh Vân!"

"Ninh Thiên Bình!"

Hai người lần lượt đáp.

Hai người này chính là chủ tớ nhà Diệp Viễn vượt ngang Thông Thiên Sơn mà đến.

Lúc này, khoảng cách với bọn người Tầm sư tỷ đến Thiên Ưng đã trải qua hơn năm mươi năm.

Chủ tớ hai người nhiều lần tung hoành, phong trần mệt mỏi, cuối cùng cũng đã chạy tới Cực Bắc thảo nguyên nửa năm trước.

Nhưng mà bọn họ cũng không lập tức hành động, chỉ hai người bọn họ xông vào Băng Vân Khuyết thì không có khả năng cứu được Lục Nhi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK