Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá nhanh!

Ngay cả một cường giả thiên tôn như Tiểu Đồng cũng phải kinh ngạc trước tài năng của Diệp Viễn.

Diệp Viễn lại đỡ Lãnh Húc, bất lực nói: “Tên này không phải là thiếu chủ của Lãnh gia sao, sao có thể đến nông nỗi này? Chỉ cần một Thiên thần Tầng ba đến cũng có thể giết chết hắn.”

Tiểu Đồng cong môi nói: “Trong thế gia, huynh đệ cãi nhau là chuyện bình thường, có gì mà phải kinh ngạc chứ?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, đi thôi.”

Chỗ ở của Lãnh gia không khó tìm, chỉ cần hỏi thăm là sẽ biết ngay.

Thực ra, nơi người hán tử kia chỉ cách nhà Lãnh gia không xa, nhưng không cần phải băng qua con hẻm này.

Con hẻm này là nơi chúng cẩn thận sắp đặt để giết người.

Thật đáng tiếc khi sức mạnh của bọn họ không đủ mạnh và thay vào đó lại bị giết.

Khi Diệp Viễn đến trước cổng của Lãnh gia, hắn tình cờ gặp một người trẻ tuổi.

Khi người thanh niên ấy nhìn thấy Lãnh Húc, vẻ mặt của hắn liền thay đổi.

Hắn nhận Lãnh Húc từ trong tay Diệp Viễn, quá lớn: “Húc đệ, tại sao lại uống đến như thế này? Các người là ai, các người đã làm gì với Húc đệ? Người đâu, bắt hai tên tặc tử này lại!”

Người trẻ tuổi kia vừa hạ lệnh một tiếng, vài hán tử lập tức xông tới, trực tiếp bao vây Diệp Viễn.

Sắc mặt Diệp Viễn trở nên lạnh lùng. Tên tiểu tử này thật không nói đạo lý, hỏi cũng không hỏi đã vơ đũa mà bắt luôn mình, đây là đạo lý gì chứ?

“Huynh đệ của ngươi đã uống say, ta đưa huynh ấy về, chỉ vậy mà thôi.”

Diệp Viễn không hề để ý tới những gia tướng đang vây mình lại kia, chỉ thản nhiên giải thích.

Ai ngờ, ngưởi trẻ tuổi kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ồ, ngươi có lòng tốt vậy sao? Ta thấy, ngươi là muốn mưu đồ bất chính với Húc đệ đấy chứ? Còn đợi gì nữa, bắt lại cho ta! Hắn dám phản kháng, không cần luận tội, giết!”

Những gia tướng đó tuân lệnh, trực tiếp ra tay với Diệp Viễn.

Trong lúc ra tay vô cùng tàn nhẫn, nào có giống bắt người, rõ ràng là đang giết người!

Sắc mặt Diệp Viễn trở nên lạnh lùng, thân hình đột nhiên biến mất.

Vài đạo hàn mang hiện lên, người trẻ tuổi kia chỉ thấy những bàn tay bay lên không trung, tiếng kêu thảm thiết nối thành một mảnh.

Trong vòng một tức, toàn bộ gia tướng đều bị chặt đứt bàn tay!

Người trẻ tuổi thấy vậy mặt biến sắc, hiển nhiên hắn không ngờ thực lực Diệp Viễn lại mạnh như vậy.

Diệp Viễn đứng đó thu kiếm, nhìn người trẻ tuổi kia, thản nhiên nói: “Nể mặt Lãnh Húc, hôm nay ta sẽ không đại khai sát giới. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc tới ta!”

Dứt lời, Diệp Viễn nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt người trẻ tuổi thay đổi liên tục, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lãnh Húc, không khỏi nhíu chặt mày.

“Ha… ha ha, sảng khoái! Diệp Viễn huynh đệ, nào, cạn thêm bát nữa!” Lãnh Húc đột nhiên hét lên, ánh mắt ngà ngà say.

“Diệp Viễn? Hắn ta là ai mà thực lực mạnh thế! Quân Hào, thực lực của hắn so với ngươi thì thế nào?”

Một nam nhân mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh người trẻ tuổi, chắp tay nói: “Thuộc hạ… không chắc!”

Người trẻ tuổi nói với giọng lạnh lùng: “Nghĩ cũng phải, nếu không thì lúc nãy ngươi đã ra tay rồi. Xem ra, Hắc Yên Song Sát thất thủ rồi. Không ngờ, tên đệ đệ phế vật này của ta lại tìm được một cao thủ như vậy, ta đã coi thường nó rồi. Vốn tưởng rằng chỉ là một Thiên Thần tầng một, không ngờ thực lực lại mạnh như vậy, ngay cả ngươi cũng không nắm chắc. Đi tra cho ta, nhất định phải đen hắn đào một cái.”

Người trẻ tuổi nhìn Lãnh Húc một cái, mặt đầy vẻ khinh thường.

Nam nhân mặc đồ đen nói: “Dạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK