Đối với người khác mà nói, khoảng cách giữa tầng chín đại viên mãn cùng với cảnh giới Bán Thần vẫn còn một đoạn chênh lệch rất lớn.
Bởi vì, cho dù ba đạo Tinh Khí Thần đều đạt đến đại viên mãn rồi cũng không phải là cảnh giới Bán Thần.
Cái nấc tâm cảnh đại viên mãn này làm khó vô số anh hùng hảo hán.
Nhưng khiếm khuyết của Diệp Viễn chỉ vỏn vẹn là cảnh giới nguyên lực mà thôi.
Đương nhiên, cảnh giới nguyên lực đạt đến Thần Vương đỉnh phong cũng không phải là chuyện có thể một lần là xong.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại có thể.
Lần trước giao thủ, Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ vừa bước chân vào Thần Vương đỉnh phong.
Lần này mới tách ra không bao lâu mà Diệp Viễn lại trực tiếp đột phá.
Đây mới thật sự là thứ khiến cho Lý Khôi kinh ngạc.
Ngay cả khi bọn hắn sống ở niên đại đó thì hắn cũng chưa từng thấy qua người có thể đột phá nhanh chóng đến như thế.
“Ngươi còn chờ cái gì nữa? Thừa lúc hắn đang đột phá, trực tiếp lấy mạng của hắn đi!”
Ngữ khí của Gia Cát Thanh Hư âm trầm, nhưng lại để lộ ra một chút vẻ lo lắng.
“Ngươi thì biết cái gì! Hắn đã phát động thiên đạo, dung hợp ba đạo Tinh Khí Thần, thành tựu cảnh giới Bán Thần! Lúc này đi tới giết hắn chính là đối nghịch cùng với thiên đạo, chắc chắn sẽ bị thiên đạo trực tiếp xoá bỏ! Ngươi muốn chết thì ngươi tự lên đi, cùng lắm thì bản thần lại tìm một bộ thân thể khác!” Lý Khôi nổi giận mắng.
“Hừ! Không phải ngươi được xưng là cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh tối cao sao, thậm chí ngay cả đột phá cảnh giới Bán Thần cũng không dám lên!” Gia Cát Thanh Hư cười lạnh nói.
“Ngươi kích ta cũng không có tác dụng! Nếu là trăm vạn năm trước thì bản thần đúng là không để chút trình độ thiên đạo đó ở trong mắt, hiện tại thì sao... ha ha.”
Ý tứ rõ ràng là hắn không dám ra tay với Diệp Viễn.
Tuy rằng Gia Cát Thanh Hư nóng ruột, nhưng cũng biết rõ Lý Khôi hận Diệp Viễn thậm chí còn mãnh liệt hơn so với mình, có thể giết thì hắn tuyệt đối sẽ không hề buông tha.
"Vậy... lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà nhìn hắn đột phá?” Gia Cát Thanh Hư trầm giọng nói.
“Cho dù hắn đột phá cảnh giới bán Thần thì cùng lắm cũng chỉ có thực lực thần đạo tầng hai. Tuy rằng thân thể ngươi hơi kém một chút, thế nhưng để đối phó với hắn thì bản thần vẫn còn có chút nắm chắc!” Lý Khôi nói.
Đáng ngạc nhiên là Gia Cát Thanh Hư không hề phản bác lời của Lý Khôi, việc Diệp Viễn đột phá cảnh giới Bán Thần, về mặt cảnh giới đã hoàn toàn có thể nghiền ép hắn.
Kỳ thực Gia Cát Thanh Hư đã sớm tu luyện ba đạo Tinh Khí Thần tới cảnh giới đại viên mãn, chỉ là còn cảnh giới của tâm cảnh cuối cùng kia lại trì độn không cách nào đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sự chênh lệch này so với Diệp Viễn không phải chỉ một chút.
Lý Khôi cũng không phải chơi xấu hắn mà chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi.
...
Thời khắc này, rốt cuộc Diệp Viễn đã cảm nhận được cái gì gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất!
Một khắc khi nguyên lực của hắn đạt đến đại viên mãn thì Diệp Viễn đã sản sinh ra một loại cộng hưởng kỳ diệu cùng với thiên đạo.
Ba đạo Tinh Khí Thần của hắn, vào đúng lúc này đã đạt đến sự hài hòa mà trước nay chưa từng có.
"Nhân pháp, pháp Thiên, Thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên! Đây chính là cảnh giới Bán Thần!”
Diệp Viễn cảm giác mình có được sự cường hãn trước nay chưa từng có.
Một đời trước, Diệp Viễn cũng đạt đến Thần Vương đỉnh phong, thế nhưng cái cảm giác hiện tại này khác hoàn toàn với khi đó.
Dưới sự điều hòa của Thiên Nhân Hợp Nhất, nguyên lực, thân thể, thần hồn đều đã biến thành một chỉnh thể tự nhiên.
Mặc kệ ngươi vận dụng một đạo nào thì hai đạo khác cũng đều sẽ trở thành lực lượng bổ trợ to lớn.
Chỉ là bước đi này khiến cho Diệp Viễn cảm giác như thực lực đã có khác biệt một trời một vực với lúc trước!
Chẳng trách Phương Thiên có thể triển khai một trận đại chiến khoáng thế với Ca Nặc, thực lực bực này gần như đã đạt đến cực hạn bên dưới thần đạo.
Nhưng mà Diệp Viễn lại cảm giác được, hiện tại bản thân mình có một loại trạng thái giới hạn.
Cái thần đạo mờ mịt kia, dường như đưa tay là có thể chạm tới!
Ở niên đại thần đạo vốn sẽ không có cái gì được gọi là cảnh giới Bán Thần.
Có thể tu luyện tâm cảnh tới Thiên Nhân Hợp Nhất đại viên mãn thì đột phá Thần Cảnh gần như là chuyện nước chảy thành sông.
Bởi vì bước đi này mới là một bước then chốt để đột phá Thần Cảnh!
Lấy tâm cảnh để điều hòa, đem Tinh Khí Thần điều hòa một cách hoàn mỹ để chạm tới cái thiên đạo mờ mịt kia, đây mới là một bước then chốt để thành Thần.
Nhưng mà, thời điểm Diệp Viễn nỗ lực chạm đến thiên đạo thì lại phát hiện, căn bản là không cách nào chạm đến được.
Không phải cao cao tại thượng không thể với tới, mà vỏn vẹn chỉ là không sờ tới được!
Loại cảm giác đó giống như là ngươi dùng sức tóm lấy một thứ gì đó, kết quả là quá dùng sức vồ mạnh vào không khí, cực kỳ mất mát.
Cái thiên đạo kia, là trống rỗng!
Nó, không tồn tại!
Thời khắc này, rốt cuộc Diệp Viễn đã biết được cảm nhận của Phương Thiên.
Loại cảm giác đưa tay là có thể chạm tới, rồi lại cao cao không thể với tới, đơn giản là khiến cho người ta phát điên.
"Hà hà, loại cảm giác muốn đột phá nhưng lại đột phá không được, thật không dễ chịu đúng chứ?” Lý Khôi nói một cách quái gở.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không phải ngươi càng thêm đáng thương hơn so với ta hay sao? Rõ ràng có thần hồn Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh cao mà lại bị áp chế ở cảnh giới Bán Thần, chắc hẳn cũng rất khó chịu đi?”
Sắc mặt Lý Khôi phát lạnh, lạnh lùng nói: “Khá khen cho một tên tiểu tử có miệng lưỡi bén nhọn! Ngươi đã phá đi công lao khổ cực trăm vạn năm của ta, ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Xác thực, tuy rằng Diệp Viễn đã chạm tới thiên đạo, nhưng cũng chưa tự mình trải nghiệm qua.
Thế nhưng Lý Khôi lại có thực lực đó, chỉ là bị áp chế ở cảnh giới Bán Thần, điều này càng khiến cho người ta thêm phiền muộn.
Loại cảm giác đó giống như là hắn muốn nổi lên mặt nước nhưng lại bị người mạnh mẽ đè đầu xuống vậy.
Cứ như vậy, hắn mãi cũng không nhất đầu lên nổi.
“Đến đây đi, ta rất muốn được mở mang kiến thức một chút, rốt cuộc là Khuy Thiên Thần Cảnh có thực lực ra sao.” Diệp Viễn khinh thường nói.
Rốt cuộc lửa giận của Lý Khôi cũng đã bị Diệp Viễn khơi lên.
Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhất thời bốn phía trong không gian nổi lên một trận gào khóc thảm thiết.
Vô số quỷ ảnh dữ tợn che ngợp bầu trời lao về phía Diệp Viễn mà gặm nuốt.
“Bách Quỷ Phệ Hồn!”
Một chiêu này là dùng nguyên lực cùng quỷ đạo kết hợp lại với nhau, có thể gây thương tích không chỉ riêng đối với bản thể người mà đối với thần hồn cũng đồng dạng có thương tổn to lớn.
Dựa vào cảnh giới pháp tắc của Lý Khôi thì một chiêu này hiển nhiên là không thể khinh thường.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không hề thay đổi sắc mặt một chút nào, Tru Tà Kiếm hung hãn hiện ra tay, kiếm khí cực kỳ tinh khiết bay tán loạn xung quanh, đánh giết về phía những ác quỷ kia.
“Hạo Nhiên Nhất Kiếm!”
Trong tâm có chính khí, cuồng bạo không thể tả!
Một chiêu vừa được đánh ra, một luồng uy lực của thiên địa này chính là khắc tinh của những ác quỷ kia!
Diệp Viễn dùng cảnh giới Bán Thần để triển khai một chiêu này cho nên uy lực tất nhiên là không thể giống nhau, so với trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Chưa đến mười hơi thở mà những ác quỷ kia đều đã bị chém giết sạch sành sanh.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Khôi không khỏi biến sắc.
Đương nhiên hắn biết một chiêu Hạo Nhiên Nhất Kiếm này của Diệp Viễn, hắn cũng không hi vọng một chiêu này có thể gây nên tổn thương gì đối với bản thể của Diệp Viễn.
Mục tiêu thật sự của hắn chính là thần hồn của Diệp Viễn.
Nhưng mà... Diệp Viễn lại giống như là người không liên quan đến chuyện đó vậy, hoàn toàn miễn dịch đối với một chiêu công kích thần hồn này!
“Còn có chiêu thức gì thì bày hết ra đi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Đương nhiên Diệp Viễn biết một chiêu này của Lý Khôi ẩn chứa công kích thần hồn cực kỳ cường hãn, nhưng căn bản là hắn không cần phải phòng ngự đối với công kích thần hồn.
Có Trấn Hồn Châu ở đây, bất kỳ công kích thần hồn nào cũng đều là tồn tại giống như cọp giấy vậy.
“Hừ! Tuyệt Thiên chết tiệt, thật sự là bám dai như đỉa! Đã như vậy, ngược lại ta thật sự muốn nhìn thử xem, truyền nhân của ngươi có thể chống lại một chiêu Bất Tử Quỷ Sát này của ta không!”
Lý Khôi lạnh lùng nở nụ cười, một luồng lực lượng thần hồn đáng sợ tản mát ra, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc!