Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi đó có hai phe đang đánh nhau kịch liệt, có điều mười người phía bên kia cũng đã là nỏ hết đà, từng người từng người đều mang thương thế rất nặng.

Đặc biệt là người thanh niên phía trước kia, trên người không có một nơi nào còn lành lặn, dường như đã ở trạng thái sắp chết.

Nhưng mà ánh mắt của hắn vô cùng tàn bạo, một bước cũng không chịu lui!

Khí thế của hắn trấn trụ đối phương, nhất thời không có một người nào dám tiến lên.

“Cùng tiến lên, giết hắn cho ta! Ta lại thật muốn xem thử, ngươi có thể chống đỡ đến khi nào!” Người cầm đầu phía bên kia hét lớn.

Người thanh niên kia đã là nỏ hết đà, vậy mà lúc này vẫn quật cường đấm ra một quyền!

Một tên võ giả Hóa Hải cảnh bị một quyền của hắn giết chết!

Vậy mà lúc này đi lên cũng không chỉ có một người, chỉ nghe mấy tiếng “xuy xuy”, trên người của người thanh niên kia lại trúng mấy đao!

Đối phương nhìn thấy thuận lợi, liền có võ số lưỡi đao hướng vào người thanh niên chém xuống!

“A! Đừng mà!” Một cô gái hét lớn.

Đúng lúc ấy, một đạo khí tức đáng sợ bao phủ lên chiến trường này.

Chỉ thấy một luồng gió thổi qua, những võ giả Hóa Hải cảnh đang giơ đao ra liền bị đông cứng ở nơi đó. Đao của một số người, đã chém đến trước mặt của người thanh niên kia.

Có điều lúc này, lưỡi đao của bọn họ không có cách nào tiến thêm một tấc nào nữa.

Bởi vì, bọn họ đều đã thành người chết rồi!

“Bịch bịch bịch…”

Sau vài nhịp thở, những người này từng từng từng người ngã xuống đất, nhưng mà đã sớm không còn hơi thở.

Mà lúc này, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện bên người người thanh niên kia, nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn.

“Long Đường, đã lâu không gặp!”

Đạo thân ảnh này dĩ nhiên không phải ai khác mà chính là Diệp Viễn!

Mà cái người võ giả cường đại ở Hóa Hải Cảnh này lại là Long Đường mà Diệp Viễn đã lâu không gặp!

Từ lúc Nam Vực có biến đổi lớn U Vân Tông đã bí mật phái một nhóm lớn võ giả thiên tài đi tới Bắc Vực, như vậy nên Diệp Viễn không có gặp qua Long Đường cùng với cô cháu Nam Phong Nhược Tình.

Không ngờ là hôm nay lại gặp được bọn họ ở chỗ này.

Tiếng thét chói tai của nữ tử vừa rồi, chính là của Nam Phong Chỉ Nhu.

Những người khác, đều là sư huynh đệ của Diệp Viễn ở u Vân Tông lúc trước.

Thương thế của Long Đường lúc này rất nặng, người đã bị hôn mê.

Hai cô cháu Nam Phong Chỉ Nhu nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia, nhưng mà cũng không dám nhận người.

Người trước mắt này quá cường đại!

Bọn họ dùng hết toàn lực cũng không có cách nào đánh bại đối thủ, vậy mà người trước mắt này chỉ dùng một cái vẫy tay đã có thể tiêu diệt toàn bộ đám người kia!

Nhưng mà gương mặt đó, thân ảnh đó, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?

Diệp Viễn không hề thay đổi, chỉ là vài năm không thấy, nét mặt ngây ngô của Diệp Viễn đã mất đi rất nhiều, thay vào đó là sự thành thục, rắn rỏi… cùng với cường đại!

Mà đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, ấm áp cười một tiếng nói: “Sao vậy? Không nhận ra ta à?”

Một câu nói này, giống như là gõ một cái ở trên mặt băng mỏng, trong nháy mắt đánh nát mặt băng mỏng ấy.

Nam Phong Chỉ Nhu lệ đổ như mưa, thoáng cái nhào vào trong lòng Diệp Viễn, khóc thảm nói: “Thật sự là ngươi! Ta còn tưởng rằng, ta sẽ không bao giờ được gặp ngươi nữa! ô ô…”

Cách đó không xa Nam Phong Nhược Tình cũng là lệ rơi đầy mặt, tâm tư của nàng có gì khác biệt so với cháu gái đâu?

Diệp Viễn biết mấy năm nay nhất định là cô cháu Nam Phong đã chịu không ít khổ cực, cũng không nói gì, chỉ tùy ý để nàng ở trong lòng mình khóc nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK