“Ha ha, để ta làm lại một lần nữa, xem xem rốt cuộc đại trận này của ngươi có thể chống đỡ được mấy lần công kích của ta! Các người đều chuẩn bị tốt cho ta, đợi ta oanh phá đại trận một cái thì các ngươi một hơi giết vào, giết chúng không chừa mảnh giáp!” Liêu Văn Quang cười nói.
“Ầm!”
Thêm một trận rung lắc kịch liệt
nữa.
Giây lát sau đại trận lại khôi phục lại bình thường.
Liêu Văn Quang vô cùng hưng phấn, hắn như nhìn thấy thời khắc đại trận bị vỡ vụn rồi.
Mà bên cạnh, Hạ Quân lại không hề lạc quan như Liêu Văn Quang.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào đại trận, cũng không biết hắn đang nghĩ những gì.
Hắn vung Huyết Ẩm Đao lên, đang định công kích lần nữa thì nghe Hạ Quân nói: “Bỏ đi, lão Liêu, ngươi không phá được trận này đâu.”
Mặt Liêu Văn Quang lập tức biến sắc, không vui hỏi: “Ngươi nói cái gì?
Lão Hạ, không phải ngươi sợ ta cướp công lao với ngươi đấy chứ?”
Hạ Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đáp: “Nếu như ngươi đã nói những lời như vậy thì cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì, cứ việc tiếp tục nếm thử.”
Sắc mặt Liêu Văn Quang khó coi, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Luận về võ lực, đương nhiên hắn bỏ xa Hạ Quân mấy con phố. Nhưng nếu luận về hiểu biết trận pháp, Hạ Quân bỏ xa hắn không chỉ mười con phố.
Mắt thấy thông đạo hai giới sắp khai thông, những tên võ giả Hồn Hải cảnh này ai ai cũng đều muốn lập công trước mặt Phong Hoàng.
Nếu như Liêu Văn Quang có thể phá trận một mình, thì công lao lần này chính là của một mình hắn rồi. Cho nên đương nhiên là hắn không muốn tự nguyện nhường phần công lao này cho Hạ Quân.
Nhưng mà hắn cũng biết trình độ trận đạo của Hạ Quân, nếu như không phải hân nói láo, thì chẳng phải bản thân đã tự mình uống phí sức lực hay sao?
Hơi do dự trong giây lát, Liêu Văn Quang hừ lạnh nói: “Hừ! Thử thì thử!”
Liêu Văn Quang cảm thấy công kích của hắn hồi nãy cũng đã gây được tổn hại không nhỏ cho đại trận. Chỉ cần thêm chút sức mạnh nữa, nhất định có thế cưỡng ép phá trận.
Khóe miệng Hạ Quân cười nhạt, cũng không ngăn cản Liêu Văn Quang thêm nữa.
Không nói nhiều lời vô ích, Liêu Văn Quang đánh tiếp ra một đao, lần này xuống tay lại tăng thêm vài phần sức lực.
Thêm thêm một trận rung lắc kịch liệt nữa, đại trận tựa như đã lung lay sắp hỏng.
Liêu văn Quang trừng mắt một cái thị uy với Hạ Quân, lại tăng thêm vài phần khí lực lần nữa.
Liêu Văn Quang rất đỗi hưng phấn mà chém ra từng đao từng đao.
Đệ tử Tử Thần Tông chỉ nghe những tiếng ầm ầm không dứt bên tai, giống như cả Linh Phúc Sơn đều muốn vỡ ra thành từng mảnh vậy.
Thế nhưng, chớp mắt Liêu Văn Quang đã quăng ra mười mấy đao, thanh âm tạo ra càng ngày càng lớn, đại trận cũng rung lên từng đợt từng đợt mạnh hơn, vậy mà lại không hề bị công phá.
Liêu Văn Quang mệt đến nỗi thở hồng hộc, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Liên tiếp xuất ra mười mấy đao, đao sau lại càng mạnh hơn đao trước, dường như mỗi đao đều sắp đạt đến cực hạn chịu đựng của đại trận.
Cũng chính là nói, cực hạn của đại trận hộ tông này đang tăng lên theo công kích của hắn!
Mẹ nó, đây không phải là đang đùa lão tử đấy chứ?
Liêu Văn Quang tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không khỏi lườm về phía Hạ Quân, lại phát hiện Hạ Quân đang ung dung nhìn mình, dáng vẻ như đang xem trò vui.
“Con mẹ nó, làm người phải có khí phách! Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc cực hạn của đại trận này cao đến đâu!”
Liêu Văn Quang bị ánh mắt của Hạ Quân kích thích không nhẹ, tính ngang ngạnh của hắn lập tức nổi lên.
Ngay trước mặt mấy ngàn đệ tử Tử Thần Tông, nếu lúc này Liêu Văn Quang thừa nhận mình kinh sợ, sau này mặt mũi để chỗ nào ở tông môn?
Hiện giờ Liêu văn Quang là đã đâm lao phải theo lao, chỉ đành bất chấp điên cuồng tấn công.