Đây cũng đã là cực hạn của hắn, nếu còn đốt tiếp nữa hắn sẽ có nguy cơ cảnh giới bị hạ xuống.
Vả lại chạy nhanh đến phát điên như thế, cơ thể hắn cũng sắp không chịu nổi nữa!
Giờ khắc này, tốc độ của hai người đã chậm chạp hơn rất nhiều so với trước đó.
Gánh nặng thân thể phải chịu đựng đã lên tới cực điếm, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của ai vững vàng hơn mà thôi.
Ai thả lỏng một hơi, bên còn lại sẽ thắng.
So sánh như vậy, độ khó khăn của Diệp Viễn lại lớn hơn một chút.
Vì phải chạy thêm thời gian ba ngày ba đêm trước đó, hắn đã liên tục chạy sáu ngày sáu đêm rồi.
Liên tục ăn hai mươi viên Tật Hành Đan, không chỉ khiến thân thể hắn chịu đến giới hạn mà còn khiến hiệu quả của đan dược giảm bớt đi.
Nhưng không cần biết thế nào, hắn cũng không thể thả lỏng, vì cái giá phải trả chính là… cái chết.
“Tiểu tử, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao? Trước mặt chính là khu vực cương phong cấp năm, dựa vào thực lực của ngươi, tiến vào chắc chắc phải chết!” Lam Báo lại hét lên nói.
“Đừng luyên tha luyên thuyên nữa, có bản lĩnh ngươi đuổi kịp ta đi, không có bản lĩnh thì câm miệng lại cho ông, ông đây dẽ không dừng lại đâu!” Diệp Viễn cắn răng đáp.
Diệp Viễn không ngờ Lam Báo lại ngoan cố như vậy, vậy mà một hơi đuổi đến tận bây giờ, hắn cũng chỉ có thể căn răng nghiến lợi tiếp chiêu tới cùng.
Lần này Lam Báo lại không hề chửi ầm lên mà hơi trâm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi là thiên tài tuyệt thế. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Cuồng Phong giới chúng ta, những chuyện đã qua ta có thể không truy cứu nữa! Hơn nữa ta sẽ tiến cử ngươi với Phong Hoàng bệ hạ, lấy thiên chất của ngươi, nói không chừng sẽ được bệ hạ thu nhận là đồ đệ! Đến lúc đó, ngươi có thể hưởng thụ tài nguyên tu luyện vô
Phía Diệp Viễn cũng trầm ngâm một lúc, mở miệng hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Lam Báo vừa nghe thấy có hy vọng, không khỏi mừng thầm: “Đương nhiên là thật! Ngươi mới chỉ là Ngưng Tinh cảnh mà đã cỏ thể điều động nguyên lực của thiên địa, tương lai nhất định sẽ là cường giả tuyệt thế, hà cớ gì phải tự tìm đường chết? Phong Hoàng bệ hạ là một cường giả Vô Lượng cảnh, có sự bồi dưỡng của ngài, thậm chí ngươi có thể trở thành một vị Phong Hoàng! Đó là cường giả Vô Lượng cảnh đấy!”
Dưới hạ giới, ba chữ Vô Lượng cảnh này chính là đại diện cho đứng đầu thiên hạ, đại diện cho tài hoa vô song, đại diện cho vô địch không người sánh.
Không ai có thể chống lại sự mê hoặc của Vô Lượng cảnh!
Đặc biệt là Diệp Viễn đang ở trong tuyệt cảnh lúc này, sức mê hoặc của Vô Lượng cảnh càng phát huy tác dụng.
Chỉ có điều Lam Báo không biết, trong mắt Diệp Viễn, Vô Lượng cảnh cũng chẳng khác gì cái rắm.
Nếu không cân nhắc đến giác ngộ ý cảnh, Diệp Viễn tu luyện đến cảnh giới Thần Vương cũng chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian.
Trong mắt hắn, Vô Lượng cảnh quá tầm thường!
“Vậy… ngươi thề với trời đi, ta mới tin ngươi!” Diệp Viên hơi có chút lưỡng lự.
Lam Báo nghe vậy mừng thầm, nhưng mặt vẫn không biến sắc: “Cái này không thành vấn đề, vậy chúng ta hãy dừng lại trước đã? Còn đi nữa chính là khu vực cương phong cấp năm rồi.”
“Vậy được, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng dừng lại!” Diệp Viễn nói.
“Được!” Tinh mang trong mắt Lam Báo phát ra bốn phía, tận lực kiềm chế sát ý trong lòng rồi âm thầm vận chuyển nguyên lực toàn thân lên, chuẩn bị một đòn giết chết Diệp Viễn.
“Hai…”
Thanh âm của Diệp Viễn từ xa xôi truyền đến, Lam Báo đã ngưng tụ xong quyền thế, chỉ đợi Diệp Viễn dừng lại hắn liền lập tức bạo phát giết chết Diệp Viên.
“Ba!”
Lúc đếm đến ba, Diệp Viễn lại ném hai viên đan dược vào miệng, không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Lam Báo còn tưởng rằng Diệp Viễn bị mắc lừa, nắm đấm sớm đã trữ đầy kình lực.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lam Báo trợn trừng, mau chóng tiêu tán nguyên lực đã ngưng tụ.
Nhưng dù vậy, lực phản chấn cũng lớn đến mức khiến hắn phải chịu một chút nội thương.
Vì thế tốc độ của Lam Báo cũng chịu ảnh hưởng, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo giãn một đoạn lớn.