Trong địa lao của tộc Bạch Hổ, Bạch Quang nhìn bóng lưng điềm đạm đáng thương, trong lòng đau như dao cắt.
“Quang huynh, ra tay đi.”
Phương Tiêu đau đớn nhắm mắt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt.
Phương Tiêu thẳng thắn như vậy làm cho Bạch Quang có chút bất ngờ. Nhìn dáng vẻ nàng thì như là nàng đã sớm biết rồi.
Trái tim của Bạch Quang đột nhiên co rút lại, giọng run run nói: “Lẽ nào ngươi không định giải thích chút gì sao?”
Phương Tiêu khẽ lắc đầu, không nói lời nào.
Sắc mặt Bạch Quang chìm xuống, lạnh lùng nói: “Được, đã như vậy thì đích thân ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”
Bạch Quang tàn nhẫn đột nhiên đưa tay nắm lấy, túm cổ Phương Tiêu.
Trong không gian bỗng có một luồng khí, một bóng người bất thình lình xuất hiện, ngăn cản cái túm cổ này của Bạch Quang.
“Đại ca! Huynh làm sao vậy?” Bạch Quang nghi ngờ nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Ta đã nói rồi, có lẽ mọi chuyện không tệ như đệ nghĩ. Phải không, Phương Tiêu cô nương?”
Phương Tiêu chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy sự sợ hãi hướng về phía Diệp Viễn.
Hai ngày trước, chính nam nhân này đột nhiên xuất hiện trong địa lao, sau đó nàng đã kể lại tất cả những gì mình biết, vốn dĩ nàng đã không còn một chút sức lực nào để phản kháng.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Viễn, Phương Tiêu quay mặt đi rồi nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì!”
Diệp Viễn vỗ vai Bạch Quang, cười nói: “Có nhớ đại trưởng lão từng nói nợ ta một ân tình không?”
Bạch Quang sửng sốt, nhưng Diệp Viễn lại cười nói tiếp: “Ta đã nói với đại trưởng lão rồi, ta sẽ dùng ân tình này để đổi lấy Phương Tiêu.”
Khi nghe thấy điều này, toàn thân Bạch Quang và Phương Tiêu run lên.
n tình của đại trưởng lão vậy mà lại để đổi lấy một địch nhân dùng trăm phương ngàn kế hãm hại Bạch Quang?
Bạch Quang ở trong gia tộc lâu như vậy, biết quá rõ thực lực của trưởng lão đáng sợ như thế nào. Một ân tình của hắn, thật sự là hiếm có ngàn vàng.
Nhưng Diệp Viễn có thể dùng tùy ý như vậy sao?
“Đại ca, ân tình này của đại trưởng lão vô cùng quý giá! Huynh sao... sao...”
“Đại... đại ca, Phương Tiêu chỉ muốn chết!” Phương Tiêu do dự một chút, vẫn gọi Diệp Viễn là đại ca giống như Bạch Quang.
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ là một cái ân tình mà thôi! Chỉ cần ta muốn, ta có thể khiến cho tộc Bạch Hổ nợ ta rất nhiều ân tình! Bạch Quang, đệ nên biết tính khí của ta!”
Ở cùng Diệp Viễn nhiều năm, Bạch Quang chắc chắn biết Diệp Viễn là người như thế nào.
Chỉ cần Diệp Viễn xem đối phương thành người thân thì cho dù là lên núi đao xuống vạc dầu hắn cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái, huống chi là một cái ân tình nhỏ.
“Nhưng đại ca, cô nương ấy...” Ánh mắt Bạch Quang nhìn về phía Phương Tiêu, trong ánh mắt còn tràn đầy giằng xé yêu hận lẫn lộn.
Diệp Viễn cười nói: “Phương Tiêu cô nương không nham hiểm như đệ nghĩ đâu, trong chuyện này nàng ta cũng không làm được gì. Chuyện này khó nói, chúng ta lên đường rồi nói tiếp.”
...
Nhìn theo bóng dáng của Diệp Viễn, Bạch Quang và Phương Tiêu dần biến mất trong truyền tống trận, Bạch Ế nói với Nhung Côn: “Đại trưởng lão, người để bọn họ đi như vậy, có sợ bọn họ chạy mất không?”
Nhung Côn cười đáp: “Diệp Viễn làm việc cẩn thận, hắn mang theo Phương Tiêu đi rồi, nhưng lại giữ nàng ở bên cạnh mình. Mặc dù không nói ra, nhưng thực ra là giữ nàng ta làm con tin.”
“Lăng Cửu Sơn là cường giả Thần Vương nhưng với thực lực của Nhung Trạch lại không thể so sánh, đại trưởng lão có tự tin đến mức hắn có thể mang Long Cửu Sơn trở lại không?” Bạch Ế nói.
Mặc dù hắn ta hết sức coi trọng Diệp Viễn, nhưng nhiệm vụ mang Lăng Cửu Sơn về này cũng là khó khăn đến khó mà tưởng tưởng được.
Nhung Côn lắc đầu nói: “Thực ra mà nói, ta cũng không có chút tin tưởng nào. Ta không biết, tiểu tử này lấy đâu ra tự tin đến mức dám nhận nhiệm vụ như vậy! Nhưng ta nghĩ, cho dù có hoàn thành nhiệm vụ, e là cái giá phải trả cũng không nhỏ? Đối với Tiểu Quang.hắn thực sự có chút vất vả rồi!”
Bạch Ế cảm thán nói: “Tiểu Quang có thể gặp được đại ca như vậy, đúng là phúc ba đời!”
Bên ngoài lãnh thổ của tộc Thiên Ma Hổ, Phương Tiêu trông có chút rụt rè.
Mặc dù nàng là người của tộc Thiên Ma Hổ, nhưng những kỷ niệm ở đây hình như không hề vui vẻ gì.
Tộc Thiên Ma Hổ và tộc Bạch Hổ hoàn toàn không giống nhau, trong nơi này đều là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Quy luật sinh tồn không khác gì dã thú nguyên thủy.
Huyết mạch của Phương Tiêu rất mạnh, nhưng bởi vì nàng sinh ra trong gia đình nô lệ, nên gần như bị cầm tù từ nhỏ.
Sụ cấm đoán của Lăng Cửu Sơn áp đặt lên người nàng rất mạnh mẽ, có thể khống chế sự sống chết của nàng.
Hơn nữa cha mẹ của Phương Tiêu đều chịu cảnh nô lệ bị cầm tù, hắn làm vậy để ép Phương Tiêu làm việc cho mình.
Lần này nàng ta nhận được mệnh lệnh của Lăng Cửu Sơn, vốn dĩ là lợi dụng lòng thương cảm của Bạch Quang, khiến Bạch Quang cứu mình, sau đó Bạch Húc sẽ vạch trần chuyện này ra.
Nhưng ngay cả bản thân Phương Tiêu cũng không ngờ rằng, nàng đột nhiên lại yêu Bạch Quang một cách vô vọng như vậy.
Mà Bạch Quang cũng đem lòng yêu Phương Tiêu.
Nhưng chuyện tình cảm này lại không thể có kết quả khiến cho lòng Phương Tiêu đau như dao cắt. Nỗi đau phải lựa chọn giữa cha mẹ và Bạch Quang dường như xé nàng ra làm đôi.
Bi ai như cái chết của trái tim, lúc bị đưa vào địa lao Bạch Hổ, nàng đã có sẵn ý nghĩ về cái chết.
Nhưng nàng làm sao biết được, sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Viễn lại lật ngược tình thế.
“Diệp… Diệp đại ca.” Phương Tiêu rụt rè nói.
Diệp Viễn cười: "Ngươi và Bạch Quang giống nhau, gọi ta là đại ca được rồi. Bây giờ, ngươi kể tất cả các thói quen đời sống dù lớn hay nhỏ của Lăng Cửu Sơn cho ta, một chút cũng không để sót! Chúng ta chỉ có một cơ hội, làm kinh động đến cường giả của tộc Thiên Ma Hổ thì chúng ta sẽ rất khó chạy thoát!"
Dung hợp thiên địa của Diệp Viễn rất mạnh, nhưng không phải là không giải được.
Một khi bị rơi vào vòng vây của cường giả Thần Vương, Diệp Viễn có dung nhập thiên địa cũng chạy không thoát.
Bất ngờ thì còn có thể chiến thắng, nhưng một khi đối thủ có chuẩn bị thì cũng không có gì vui nữa.
Đột nhiên Diệp Viễn cười lớn nói ra, nhưng câu nói này lại khiến trong lòng Phương Tiêu sợ hãi. Nàng không dám do dự, mang tất cả những gì mình biết về thói quen đời sống của Lăng Cửu Sơn nói ra.
Theo lời miêu tả của Phương Tiêu, một trang bản đồ về lãnh thổ Thiên Ma Hổ trong tâm trí của hắn được hoàn thành.
Đầu mối đã chuẩn bị xong, Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, Bạch Quang lại kéo lấy hắn, bối rối nói: “Đại ca, nếu không thì... hay là bỏ đi! Ta biết huynh vì ta, nhưng thực lực của tộc Thiên Ma Hổ cũng không kém hơn chỗ nào so với tộc Bạch Hổ, quá nguy hiểm!”
Bạch Quang sớm đã không còn là một cậu nhóc vô ưu vô lo, hắn biết rõ cường giả Thần Vương mạnh đến cỡ nào.
Mặc dù Diệp Viễn rất nhiều thủ đoạn, nhưng một khi đã xâm nhập vào trận địa của tộc Thiên Ma Hổ cũng là tình thế cực kỳ nguy hiểm, càng không dám nói đến bắt sống cường giả Thần Vương Lăng Cửu Sơn.
Đây vốn dĩ là nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Diệp Viễn cười nói: “Ta nói ngươi là tiểu tử, sao có lúc biến thành như mẹ chồng vậy? Lẽ nào ngươi đành lòng nhìn thấy cha mẹ của Phương Tiêu chết như vậy sao?”
“Cái này...” Bạch Quang không khỏi do dự.
“Được rồi, các ngươi tiến vào Hạo Thiên Tháp trước, việc còn lại giao cho ta!” Vẻ mặt Diệp Viễn thoải mái nói.