Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư muội đáng yêu vui vẻ nói: “Đứng đầu nam giới? Một tòa hoàng thành nho nhỏ cũng dám xưng đứng đầu Nam giới? Các ngươi ở chỗ vắng vẻ này, sợ là chưa từng thấy thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu đúng không?”

Ý của nàng nói là người hoàng thành Thiên Ưng chưa từng thấy qua việc đời.

Chỉ là nụ cười của sư muội đáng yêu này lại dẫn tới mọi người xung quanh bật cười một trận.

“Tiểu cô nương, không phải chúng ta chưa từng thấy qua việc đời, là các ngươi chưa từng thấy qua việc đời đó! Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút liền biết, danh xưng đứng đầu Nam giới này của hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, không thể giả được!”

“Ha ha, cho dù là đan thần thất tinh đến hoàng thành Thiên Ưng chúng ta cũng phải khom lưng mà đi đường!”

“Tiểu cô nương, trước khi đi ra ngoài thì phải tìm hiểu nhiều, nếu không đến lúc đó sẽ bị chê cười!”

Xung quanh đều một mảnh tiếng cười có ý tốt, có điều khi mấy người nghe được lại vô cùng chói tai.

Khuôn mặt sư muội đáng yêu đỏ lên, đang muốn nổi bão, thì nghe Tầm sư tỷ ho nhẹ một tiếng.

Tầm sư tỷ nhìn về phía tiểu nhị, hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, nếu các ngươi là thánh địa đan đạo, vậy ngươi có từng nghe một người trẻ tuổi tên là Diệp Viễn không?”

Dường như sợ tiểu nhị kia không biết, Tầm sư tỷ lại bổ sung một câu: “Nghe nói tuổi tác của hắn không lớn, thuật luyện dược… hẳn là cũng tạm được.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ yên tĩnh, trên mặt mọi người lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.

Lập tức đám người Tầm sư tỷ cũng phát hiện không đúng lắm, chẳng lẽ lời mình nói xúc phạm đến cái gì cấm kỵ sao?

Có điều các nàng cũng không thèm để ý, chỉ là một tòa hoàng thành, cho dù phạm vào điều cấm kỵ gì đi nữa thì còn có thể làm gì các nàng?

“Thế nào, bản cô nương nói sai sao?” Tầm sư tỷ hiếu kỳ nói.

Tiểu nhị lộ ra vẻ cổ quái, nói: “Vậy thì không có, có điều nếu như thuật luyện dược của Diệp đại nhân là cũng tạm được, vậy thì Luyện Dược Sư khác có thể tìm một miếng đậu phụ đập đầu vào đấy chết luôn đi.”

“Ồ? Nói như vậy, hắn rất lợi hại?” Tầm sư tỷ cũng không để ý, nhàn nhạt hỏi.

Nàng tin chắc, tòa hoàng thành này bởi vì quá vắng vẻ, nên mọi người mới dưỡng thành tính cách cuồng vọng tự đại này.

Cho dù trong thành có vài Luyện Dược Sư lợi hại thì đã vô địch thiên hạ rồi sao.

Không hiểu biết, thật đúng là đáng sợ!

Giới luyện dược Nam giới nàng cũng đã từng nghe, lợi hại nhất phải kể tới Đan Ngọc Thiên Tôn và chưởng môn của sáu đại thánh địa.

Từ khi nào đến phiên một tòa hoàng thành nho nhỏ xưng vương xưng bá rồi?

Tiểu nhị cười nói: “Lợi hại? Ha ha, nào chỉ có lợi hại! Lúc nãy đã nói với ngươi, cho dù đan thần thất tinh đến cũng phải cung kính gọi đại nhân một tiếng “Tông Sư” !”

Tầm sư tỷ nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường.

Bọn nhà quê này, thật sự là cuồng vọng tự đại đến cực điểm!

Tiểu nhị lại không hề hay biết, lẩm bẩm nói: “Ha ha, hóa ra các ngươi muốn gặp Diệp đại nhân, vậy thì các ngươi đến đúng chỗ rồi. Nếu tìm ở nơi khác thật đúng là không gặp được ngài. Có điều, Diệp đại nhân là khách quen ở chỗ chúng ta, thường xuyên đến tiệm chúng ta. A, thật đúng dịp, Diệp đại nhân đến rồi!”

Ánh mắt tiểu nhị liếc nhìn thì vừa thấy dưới lầu có một người trẻ tuổi mang theo hai tùy tùng, thản nhiên đi lên tửu lâu.

Ánh mắt Tầm sư tỷ ngưng lại, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.

Thật đúng là đi mòn gót sắt không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công nào!

Tiểu nhị thấy Diệp Viễn tới, vội vàng nghênh đón, Diệp Viễn đã đi lên đến lầu hai.

“Ha ha, Diệp đại nhân tới rồi, phòng đã chuẩn bị xong, mời đại nhân đến.” Mặt mày tiểu nhị hớn hở nói.

Diệp Viễn tiện tay lấy ra một khối Thần Nguyên Thạch thượng phẩm ném cho tiểu nhị, cười nói: “Vất vả rồi, cầm lấy cái này đi.”

Tiểu nhị vui tươi hớn hở nhận lấy, cười nói: “Tạ đại nhân thưởng!”

Lúc này, toàn bộ khách của lầu hai đứng dậy, khom người thi lễ với Diệp Viễn, cùng hô lên: “Đại nhân!”

Diệp Viễn khoát khoát tay, cười nói: “Đều ngồi đi, đều ngồi đi, Diệp mỗ chính là muốn ăn nên đến thưởng thức một chút.”

Đám người cười ha ha một tiếng rồi đều ngồi xuống.

Diệp Viễn thân dân, mọi người ở hoàng thành Thiên Ưng đều biết, cho nên mọi người cũng không để ý, cũng không sợ mình va chạm Diệp Viễn.

Ngược lại, Diệp Viễn đứng ở giữa, nhìn thấy năm người Tầm sư tỷ, không khỏi nhíu mày.

Mấy người này che giấu tu vi, dường như… có chút địch ý với mình?

Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, năm người Tầm sư tỷ đã đứng dậy.

Tầm sư tỷ dùng giọng nói từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Ngươi là Diệp Viễn?”

Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Chính là Diệp mỗ.”

Tầm sư tỷ lại nói: “Vậy ngươi có quen Lục Nhi không?”

Diệp Viễn nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.


Tầm sư tỷ nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, lập tức chắc chắn, thản nhiên nói: “Xem ra không sai. Liên Tâm, bắt lấy hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK