Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất Ấn, La Dũng bị trọng thương sắp chết!

Khi cảnh giới của Diệp Viễn ngày càng cao, uy lực của niết bàn ấn cũng ngày càng tăng.

Ban đầu khi Diệp Viễn sơ nhập Thần Toàn tầng hai, thực lực đã vượt qua Hạ Hầu Vân của Thần Quân tầng sáu.

Bây giờ hắn đã đạt tới cấp độ cao nhất của Thần Toàn tầng ba. Với thực lực này của La Dũng, căn bản không đáng nhắc tới trước mặt hắn.

Thật nực cười, suốt dọc đường hắn còn khiêu khích Diệp Viễn.

Sau khi bị trúng Niết bàn ấn, cơ hội sống sót của La Dũng đang nhanh chóng tan biến, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Hắn biết Diệp Viễn rất mạnh, nhưng hắn không ngờ được. Lúc Diệp Viễn và Trùng Vương đánh nhau, đó lại không phải toàn bộ thực lực của Diệp Viễn!

Thể tu sao?

Quả thực là một chuyện nực cười!

Hắn nào biết rằng, lúc đó Diệp Viễn đang bị giới hạn trong đủ loại điều kiện, vì vậy không tiện giết Trùng Vương mà thôi.

Những gì thể hiện ra đó, tự nhiên sẽ không phải thực lực chân chính.

Lúc này, những người khác đều ngừng chiến, kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Sắc mặt Tề Đông Vũ vô cùng khó coi. Không ngờ một đao của hắn ngay cả một góc y phục của Diệp Viễn cũng không chém tới!

Không gian pháp tắc!

Tiểu tử này là một quái thai sao?

Sao có thể lĩnh hội được pháp tắc chi lực thần kỳ như vậy chứ?

“Tề… Tề lão ca, cứu… cứu ta với!” La Dũng dùng hết khí lực cuối cùng để hét lên.

Sắc mặt Tề Đông Vũ thay đổi mấy lần, sau đó đột nhiên nói với vẻ dữ tợn: “Không ngờ đồ đáng chết ngươi lại dám hãm hại ta! Đi chết đi!”

Dứt lời, Đại Hoàn Đao của Tề Đông Vũ khẽ động, một đạo đao mang bổ tới.

La Dũng trực tiếp bị nhất đao lưỡng đoạn.

Trước khi chết, hắn vẫn còn trông mong Tề Đông Vũ cứu mình, không ngờ rằng Tề Đông Vũ trái lại đã cho hắn một nhát đao lấy mạng.

Một đao của Tề Đông Vũ đã kết liễu La Dũng, sau đó hắn chắp tay cười nói với Diệp Viễn: “Ha ha, tiểu huynh đệ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lần! La Dũng này rõ ràng đang lợi dụng ta, vẫn mong tiểu huynh đệ đừng để bụng.”

Một màn này đảo ngược quá nhanh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Tề Đông Vũ này không khỏi có phần hơi quá vô sỉ đi chứ?

Có điều ở trong dãy núi Thiên Yêu, những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Sau khi kinh ngạc, mọi người cũng trở lại bình thường.

Ở đây chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn.

Đoạn Bằng cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn không ngờ thực lực của Diệp Viễn lại mạnh như vậy, một chiêu đã xử lý La Dũng trong thời gian ngắn ngủi.

Hiển nhiên, Tề Đông Vũ cảm thấy điểm quan trọng là Diệp Viễn không dễ đối phó, vì vậy hắn rút lui.

Diệp Viễn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tề Đông Vũ biểu diễn.

Lúc này, Diệp Viễn lại thản nhiên cười nói: “Hiểu lầm? Ta không nghĩ là hiểu lầm! Nếu thực lực của ta không đủ thì người bây giờ nằm trên đất chính là ta rồi, không phải sao?”

Tề Đông Vũ nói với vẻ mặt lúng túng: “Điều này… điều này… thật sự chỉ là hiểu lầm! Tiểu huynh đệ, chúng ta không đánh không quen biết, sau này người bằng hữu như ngươi, Tề Đông Vũ ta kết giao chắc rồi!”

Diệp Viễn nhìn Tề Đông Vũ, cười như không cười nói: “Xem ra, ngươi vẫn chưa rõ tình hình nhỉ! Kết giao bằng hữu với ta, ngươi xứng sao?”

Tề Đông Vũ biến sắc, vẻ mặt sụp đổ, trầm giọng nói: “Tiểu tử, sơn thủy hữu tương phùng! Trong dãy núi Thiên Yêu này, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ quen nhau cả thôi. Ngươi cứ nhất định phải liều mạng tới ta sống ngươi chết sao? Thực lực ngươi rất giỏi, nhưng bọn ta có bốn vị Thần Quân tầng sáu, nếu thật sự muốn cá chết lưới rách, còn chưa biết được ai thắng ai thua đâu!”

Diệp Viễn vừa nghe vậy thì bật cười: “Ngươi cũng thật có tự tin đấy nhỉ!”

Tề Đông Vũ cười nói: “Tự tin ư? Lão tử tung hoành ngang dọc trong dãy núi Thiên Yêu nhiều năm như vậy, không có chút tự tin thì làm sao sống được? Vương Tiếu, xem ra vị huynh đệ này muốn thử phân lượng của chúng ta rồi, cùng lên đi!”

Ba vị Thần Quân tầng sáu kia nghe vậy, cũng quây lại.

Đoạn Bằng vừa mới thở phào, nghĩ rằng chuyện này dừng ở đây rồi, không ngờ Diệp Viễn lại không chịu dàn hòa!

Mặc dù Diệp Viễn rất mạnh, nhưng lấy hai chọi bốn, bọn họ vẫn bị chịu thiệt.

Có điều vào lúc này, hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là cùng đứng lên với Diệp Viễn.

Diệp Viễn thì lại thản nhiên nói: “Đoạn lão đại đứng bên xem là được, một đám thổ kê ngọa cẩu, bản thiếu còn chưa đặt vào mắt đâu.”

Chúng nhân sửng sốt, Tề Đông Vũ thốt ra tiếng cười lớn, nói: “Ha ha ha, hay cho một thổ kê ngọa cẩu! Lão tử muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh thật sự hay là khoác lác!”

Diệp Viễn rút Quân Dật Kiếm ra, thản nhiên nói: “Thử thì biết ngay thôi.”

Đang nói, một luồng kiếm ý tuyệt cường phóng lên trời, thân hình hắn cũng trở nên hư vô mờ mịt.

Tề Đông Vũ đột nhiên biến sắc, kinh hô: “pháp tắc dung hợp!”

Thế nhưng, đã không còn thời gian để hắn kinh ngạc nữa, Diệp Viễn đã tới giết hắn.

Sao thân pháp của Diệp Viễn khi thi triển không gian pháp tắc lại nhanh như vậy chứ?

Hắn căn bản chưa dùng tới Linh Ẩn Kiếm mà uy lực của pháp tắc dung hợp phổ thông đã cực kỳ cường hãn rồi.

Trong lúc Diệp Viễn giết bốn người kia, giống như hổ giữa bầy cừu, đàn áp khiến bốn người hoàn toàn không ngóc đầu lên được.

Thoáng một cái, bốn người đều đã thương tích đầy mình.

Diệp Viễn nhìn thấy khe hở, một kiếm đưa ra, đâm tới tim của Tề Đông Vũ.

Tề Đông Vũ hoảng hốt, theo bản năng giơ Đại Hoàn Đao lên ngăn cản, muốn né tránh nhưng đã không kịp.

Keng!

Âm thanh trong trẻo của kim thiết vang lên, đồng tử Tề Đông Vũ dần dần phóng đại, sức sống đã nhanh chóng cạn dần.

Kiếm của Diệp Viễn cắt Đại Hoàn Đao thành hai đoạn, dư thế không giảm, đâm thẳng vào tim Tề Đông Vũ.

“Ngươi nói xem, ngươi có phải là thổ kê ngọa cẩu không?” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Ba người còn lại thở hổn hển, trên người đều bị thương rất nặng, trong ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Vị Thần Quân tầng ba trước mắt quá mạnh rồi!

Mạnh tới mức khiến người ta tuyệt vọng!

Đoạn Bằng nhìn tới mức mặt tái nhợt, kinh ngạc nói: “Quỷ Vương Đại Hoàn Đao của Tề Đông Vũ là Thần Quân Huyền Bảo trung cấp, không ngờ… không ngờ lại bị một kiếm chém đứt rồi!”

Tuy kiếm của Diệp Viễn là Thần Quân Huyền Bảo bậc cao, nhưng nếu muốn đâm Thần Quân Huyền Bảo cấp trung, cũng không phải dễ dàng gì.

Có thể tưởng tượng được, lực đạo trên một kiếm này của Diệp Viễn có bao cường đại!

Diệp Viễn vừa thu lại trường kiếm, Tề Đông Vũ liền mềm nhũn ngã xuống đất, đã không còn khả năng sống nào.

Đám người Vương Tiếu nào còn dám ra tay, trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nói: “Đại… đại nhân tha mạng! Tiểu nhân… tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin đại nhân tha mạng!”

Diệp Viễn phớt lờ bọn họ mà nói với Đoạn Bằng: “Đoạn lão đại, những người này giao hết cho ngươi xử lý nhé.”

Chuyện này tất nhiên là sở trường của Đoạn lão đại.

Hắn lấy những đồ vật ở trong núi của những người này, sau đó dứt khoát để họ cuốn xéo.

Nếu Diệp Viễn đã giao cho hắn xử lý, vậy đương nhiên là không có ý giết người.

Đoạn Bằng lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiêu có thể nhìn ra được điều này.

Chưa kể, chuyến đi này bọn người Tề Đông Vũ thật sự đã có được rất nhiều đồ tốt, ra ngoài có thể bán lại với giá cao ngất ngưởng.

Đương nhiên, với những thiên tài địa bảo này, Đoạn Bằng tất nhiên sẽ ưu tiên chọn cho Diệp Viễn trước.

Đối với linh dược, từ trước tới giờ Diệp Viễn đều không cự tuyệt.hắn chọn những thứ mình muốn, còn lại đều không để vào mắt.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, mọi người mới coi như thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn Diệp Viễn đã hoàn toàn thay đổi.

Dù là Đoạn Bằng, trong ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng đã trở nên kính nể.

“Được rồi, thời thần cũng hòm hòm rồi, Ngân Dực Địa Linh Quả sắp chín, e rằng Tử Nhãn Ma Viên không đợi được nữa rồi. Một lát nữa ta sẽ đi dẫn Tử Nhãn Ma Viên rời xa, còn các người hãy đi hái Ngân Dực Địa Linh Quả và Lục Bằng Bích La Hoa. Nếu Ám Dạ Độc Biên Bức công kích các người, có thể tung ra những bột phấn các người mang theo, chúng sẽ không dám lại gần.”

Đang nói, Diệp Viễn lấy ra vài bao dược phấn, ném cho vài người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK