Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lữ Thần kể về chuyện của Giang Ngọc Đường, sắc mặt của Diệp Viễn dần dần trở nên lạnh lùng.

Hóa ra là Giang Ngọc Đường bị Phủ Thành chủ gọi về để báo cáo công việc, nhưng sau khi vào Phủ Thành chủ thì Giang Ngọc Đường đã bị kết án tử hình vì tội ám sát Dư công tử.

Vị Dư công tử này tên là Dư Kình Tùng, là con trai thứ ba của Thành chủ, tu vi đạt Thiên Thần tầng tám, địa vị rất cao.

Giang Ngọc Đường chỉ là một tuần sát sứ nhỏ nhoi lại dám ám sát Dư Kình Tùng, tội lớn này trả nổi hay sao?

Nhưng sau khi Diệp Viễn nghe xong, gần như có thể chắc chắn rằng Giang Ngọc Đường bị hãm hại rồi.

Điểm đáng ngờ của sự việc này quá lớn, chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì hầu như đều có thể nhìn ra được trong sự việc này có điều mờ ám.

Chỉ là nhìn ra được là một chuyện, còn có ai dám đứng ra nói hay không lại là một chuyện khác.

Ở Đế Đô Cửu Hứa này, có mấy ai dám đụng vào Phủ Thành chủ chứ?

Huống chi Giang Ngọc Đường chỉ là một tuần sát sứ của một vùng đất cằn cỗi, địa vị ở Đế Đô cực kỳ thấp hèn, căn bản là sẽ không có ai ra mặt giúp hắn cả.

Trong cuộc trò chuyện với Lữ Thần trước đây, Diệp Viễn cũng có thể cảm nhận được, học viện Không Minh cũng không sẵn lòng đắc tội với Phủ Thành chủ chỉ vì chút chuyện cỏn con này.

Diệp Viễn nhìn chằm chằm vào Lữ Thần hỏi: “Giang Ngọc Đường còn một người con gái, có lẽ là đệ tử của học viện Không Minh, bây giờ nàng ta đang ở đâu?”

Sắc mặt của Lữ Thần thay đổi, ấp a ấp úng nói không nên lời.

Diệp Viễn thấy vậy, trái tim như chìm xuống đáy vực.

Chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: “Có phải ngươi cho rằng ở Lưu Phong lâu thì ta không dám giết ngươi không?”

Diệp Viễn khép ngón tay lại thành kiếm, trong phút chốc kiếm ý lạnh thấu xương tàn sát bừa bãi trong phòng.

Nhìn thấy kiếm ý đáng sợ như vậy, con ngươi của Lữ Thần co rụt lại, rõ ràng là bị dọa sợ mất mật.

“Nàng nàng nàng ta… đã bị đuổi khỏi học viện Không Minh rồi.” Lữ Thần lắp ba lắp bắp nói.

Sắc mặt của Diệp Viễn thay đổi, thấp giọng nói: “Giang Ngọc Đường làm việc tận tụy nhiều năm như vậy, dù không tạo ra thành tích gì lớn nhưng cũng đã chăm chỉ cực khổ. Học viện Không Minh các ngươi thật là quá đáng!”

Cảm nhận được cơn giận dữ của Diệp Viễn, trong lòng của Lữ Thần sợ hãi, vội vàng giải thích: “Không… không phải như ngươi nghĩ đâu. Nàng… nàng ta vì muốn cứu cha nên đi tìm Dư công tử, cuối cùng không hiểu sao lại bị bán vào Tiêu Dao Lâm. Học viện cảm thấy mất mặt nên mới đuổi nàng ta ra khỏi sư môn.”

“Tiêu Dao Lâm?” Diệp Viễn cau mày lại, rõ ràng là chưa từng nghe qua nơi này.

Lữ Thần vội vàng nói: “Tiêu Dao Lâm là một trong những thanh lâu lớn nhất ở Đế Đô, là tài sản của Phủ Thành chủ.”

Trong lòng của Diệp Viễn nổi lên lửa giận, hai cha con này đúng là gặp tai bay vạ gió!

Diệp Viễn đoán chừng tên Lữ Thần này cũng biết được nhiêu đó mà thôi, nên lười để ý đến hắn ta, liền xoay người rời đi.

Thế nhưng hắn ta vừa ra khỏi cửa thì một tiếng huýt sáo vang lên.

Sút sút sút…

Gần như là ngay lập tức, mười mấy vị cường giả cảnh giới Thiên Thần xông ra bao vây Diệp Viễn đến một con kiến cũng không chui lọt.

Lúc này, bóng dáng của Lữ Thần cũng lướt qua, bày ra chiêu Kim Kê Độc Lập, gia nhập vào nhóm người này.

“Lữ Thần, xảy ra chuyện gì mà lại phát ra tín hiệu địch tập kích ở tổng bộ Lưu Phong lâu vậy? Hửm? Tại sao ngươi lại bị thương vậy?” Một người trung niên nhìn về phía Lữ Thần, cau mày lại nói.

Lữ Thần đau đến không ngừng hít hơi lạnh vào, chỉ vào Diệp Viễn cắn răng nói: “Phó lâu chủ Tống, cái tên đến từ Hoàng Thành Thiên Ưng này thật là xấc xược, dám ra tay với ta ngay tại tổng bộ Lưu Phong lâu, trực tiếp đánh gãy chân của ta! Vừa nãy hắn còn uy hiếp nói rằng muốn giết ta!”

Tống Ngôn Tài cảm thấy hơi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Viễn, rõ ràng là không tin.

Lão ta có chút ấn tượng với cái tên Hoàng Thành Thiên Ưng, là một Hoàng Thành cực kỳ cằn cỗi, làm sao lại có một Thiên Thần tầng năm trẻ tuổi như vậy?

Chẳng lẽ là luyện hóa được đạo quả rồi sao?

Nhưng mà, với thực lực của Lữ Thần thì làm sao lại bị người trẻ tuổi này đánh gãy chân được, hơn nữa còn không gây ra tiếng động gì quá lớn nữa chứ?

Trong phút chốc, trong đầu của Tống Ngôn Tài hiện lên rất nhiều nghi ngờ.

“Ha ha, Lữ Thần, ngươi cũng hèn nhát quá đi, vậy mà lại thua bởi một tên tiểu tử Thiên Thần tầng năm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK