Đột nhiên, Lăng Hào phun ra một ngụm máu, cơ thể bay ngược ra, nặng nề ngã xuống võ đài.
Hắn ta cố gắng liều mạng muốn giãy dụa đứng dậy, thế nhưng một thanh kiếm đã chặn ngang trên yết hầu của hắn ta, lên thêm một tấc nữa thôi là hắn ta sẽ đi đời nhà ma.
“Lãnh Hào ca, ngươi thua rồi!”
Lời nói thản nhiên của Lãnh Húc khiến cho Lãnh Hào giật mình một cái.
Một sự yên lặng chết người!
Trận chiến vốn dĩ chỉ là một hình thức qua loa, vậy mà lại phát sinh một cú lội ngược dòng kinh hoàng.
Một Lãnh Húc mà ai cũng không coi thường vậy mà lại thắng rồi!
Nói cách khác thì Lãnh Húc vẫn là thiếu chủ như trước sao?
Nhất thời, trong lòng không ít người bắt đầu lo lắng.
Mấy ngày nay, trong số họ có không ít người đã bỏ đá xuống giếng, không cho Lãnh Húc vẻ mặt tốt đẹp gì.
Nếu như Lãnh Húc tiếp tục làm thiếu chủ thì không phải Lãnh Húc sẽ tìm họ mà tính sổ hay sao?
Những người này suy tính những tâm tư nhỏ của họ, trên thực tế căn bản là không có ai sẽ quan tâm đến họ cả.
Hiện giờ, người xấu hổ nhất phải kể đến Lãnh Hồng Tú và các trưởng lão.
Họ đã sắp xếp cuộc đọ kiếm này để giúp Lãnh Hào danh chính ngôn thuận trèo lên chức thiếu chủ, ai mà ngờ được Lãnh Hào vậy mà lại thua.
Đương nhiên cũng chẳng thể trách Lãnh Hào được.
Mọi người đều theo dõi được sự tiến bộ của Lãnh Húc.
Trong mười ngày, có thể nói là Lãnh Húc đã thay da đổi thịt.
Thế nhưng cái kết cục này nên kết thúc như thế nào?
Không có ai nói chuyện, một bầu không khí gọi là gượng gạo xấu hổ lan tràn giữa đám đông.
Sắc mặt của Lãnh Hào trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng.
Sự nỗ lực trong nhiều năm bị phá hủy chỉ trong chốc lát, cái cảm giác không cam lòng đó dường như muốn xuyên thủng chân trời.
“Ha ha ha, thật sự cười chết ta rồi! Lãnh gia của các ngươi thật sự đã làm ra một chuyện hồ đồ rồi! Ha ha ha…”
Đúng lúc này, một giọng nói chế giễu vang lên.
Một nhóm cường giả trực tiếp xông thẳng vào phủ đệ của Lãnh gia.
Sắc mặt Lãnh Hồng Tú trầm xuống, lão ta lạnh giọng nói: “Hàn Đông Quân, ngươi dám tự mình xông vào Lãnh phủ, cảm thấy ngươi sốngđãđủ rồi hay sao?”
Vẻ mặt của Hàn Đông Quân cũng trầm xuống, nói: “Lãnh Hồng Tú, con của ta đã bị giết, Lãnh gia các ngươi lại chứa chấp hung thủ, làm sao mà ta có thể không xông vào cho được?”
Lãnh Hồng Tú lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn, Lãnh gia chúng ta làm sao có thể che giấu kẻ giết hại con của ngươi được chứ?”
Hàn Đông Quân cười khà khà nói: “Cái này thì phải hỏi vị thiếu chủ mới, à không, thiếu chủ cũ của khác ngươi!”
Lãnh Hồng Tú cau mày, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Lãnh Húc.
Lãnh Hào vốn dĩ đã tuyệt vọng, nhưng sự xuất hiện của Hàn Đông Quân lại gieo cho hắn ta một tia hy vọng cuối cùng.
“Lãnh Húc, ngươi rắp tâm hại người, vậy mà lại cấu kết với người bên ngoài làm cho Lãnh gia mang tai tiếng! Húc đệ của ta, ta biết ngươi không vừa lòng với đại ca, thế những dù sao đây cũng là chuyện của Lãnh gia chúng ta, ngươi làm như thế này thật sự là khiến người ta rất thất vọng!” Lãnh Hào đứng dậy, nói từng câu chữ vô cùng chính trực.
Lãnh Húc cũng không ngờ được rằng Hàn Đông Quân sẽ trực tiếp dẫn người xông thẳng vào Lãnh gia.
“Húc nhi, có phải ngươi vẫn nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Giọng điệu của Lãnh Hồng Tú cũng dần dần lạnh xuống.
Tục ngữ có câu chuyện xấu trong nhà không nên để người bên ngoài biết.