Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả môn còn chưa nhập sao?

“Vậy theo ý của ngươi, Tử Dạ Thảo và Bích u Lan là có thể dùng chung với nhau đúng không? Ta ngược lại thật ra muốn nghe xem, ngươi làm sao tiêu trừ độc tố sinh ra giữa bọn chúng!” u Dương Vũ cười lạnh.

Diệp Viễn cười nói: “Luyện chê’ đan dược trợ giúp xung kích Linh Dịch cảnh, quan trọng nhất chính là trợ giúp võ giả luyện hóa nguyên lực, đồng thời bảo vệ đan điền. Đan phương của các ngươi về mạch suy nghĩ là đúng rồi, nhưng là hiệu quả của Bích U Lan rõ ràng còn mạnh hơn Vân La Quả, tại sao các ngươi không dùng? Cũng là bởi vì trên sách nói, Bích u Lan và Tử Dạ Thảo không thế dùng chung sao?”

Diệp Viễn quét mắt một vòng, phóng khoáng nói: “Luyện chế đan dược, nguyên liệu chủ yếu tất nhiên vô cùng quan trọng, nhưng là những nguyên liệu phụ cũng quan trọng giống như vậy! Nếu hỗn hợp Bích u Lan và Tử Dạ Thảo sinh ra độc tố, như vậy chỉ cần thêm một loại dược liệu phụ vào, để giữa chúng không sinh ra độc tố nữa không được sao?”

Diêu Thiên cười lạnh nói: “Nói thì đơn giản! Nếu là độc bình thường, đương nhiên dễ giải. Thế nhưng độc tố sinh ra lại là Phệ Cân Huyết, cấp bậc mặc dù không cao, lại là cực kỳ hiếm gặp, đến ngay cả Đan Hoàng đều thúc thủ vô sách! Nếu đơn giản như vậy, Lý Tố đại nhân sao lại không viết vào trong sách?”

Diệp Viễn lắc đầu thở dài: “Nói tới nói lui đều là sách, ngay cả một chút chủ kiến của mình cũng không có, thật không biết các ngươi tu luyện thê’ nào tới cảnh giới chuẩn Đan Vương.”

“Ngươi! Ngươi lại nói một chút xem, nguyên liệu phụ gì có thể giải hết độc Phệ Cân Huyết này! Độc mà ngay cả Đan Hoàng đều thúc thủ vô sách, một tên Đan sư nho nhỏ như ngươi lại có thể giải được hay sao?” Diêu Thiên cười lạnh nói.

“Ha ha, nếu không chúng ta đánh cược đi?” Diệp Viễn chế nhạo nói.

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn tự tin như vậy, trong lòng Diêu Thiên không khỏi bồn chồn một trận. Thế nhưng hắn nghĩ lại, cho dù Diệp Viễn có yêu nghiệt hơn nữa, cũng không thế nào lợi hại hơn so với Đan Hoàng được.

“Ngươi muốn cược thê’ nào?”

“Nếu như ta có thể giải xuống độc này, ngươi dập đầu ba cái với ta, bái ta làm thầy; nếu như giải không được, mạng nhỏ này của ta giao cho ngươi, ừm, nghĩ đến ngươi cũng sẽ không hiếm có ta bái ngươi làm thầy.” Diệp Viễn cười nhạt nói.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Viễn, u Dương Minh cảm thấy có chút không ổn, hắn lôi kéo góc áo Diêu Thiên, thế nhưng Diêu Thiên lại không để ý đến hắn.

“Được! Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?” Diêu Thiên trực tiếp đồng ý.

“Ha ha, ngay trước mặt tông chủ và các vị đường chủ, có lẽ Diêu trưởng lão sẽ không nuốt lời.”

“Bớt nói nhảm, ngược lại là ngươi nói một chút thứ gì có thể giải loại độc này, lão phu vẫn chờ cái mạng nhỏ của ngươi đấy!”

Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Được, ta liền đế cho ngươi tâm phục khẩu phục! Các vị trưởng lão suy nghĩ một chút, Tử Dạ Thảo và Bích u Lan có vật gì là cộng sinh?”

Diệp Viễn vừa mới nói xong, một đám trưởng lão cũng cau mày lên.

Giải dược tài tập tính, là mỗi cái luyện dược sư đều muốn làm kiến thức cơ bản.

ở đây đều là chuẩn Đan Vương, kiến thức cơ bản đương nhiên sẽ không thật sự kém đến không có thuốc chữa, chỉ là cái gọi là nghiên cứu của bọn hắn kém quá nhiều so với Diệp Viễn mà thôi.

Tử Dạ Thảo và Bích u Lan đều là dược liệu cấp một tương đối hiếm thấy, vật cộng sinh phần lớn là một chút dược liệu không có đẳng cấp, chẳng lẽ những dược liệu không có cấp bậc này lại có thể giải độc?

Nói đùa cái gì!

“Nhắc tới vật cộng sinh của hai loại dược liệu này, vậy hẳn là trừ Thanh Hoan Thảo ra không còn có thể là cái gì khác rồi. Ngươi sẽ không nói cho ta, Thanh Hoan Thảo có thể giải độc của Phệ Cân Huyết chứ?”

Đến cùng là đường chủ Đan đường, u Dương Vũ nói ra đáp án trước tiên.

Chỉ là hắn chưa từng nghe nói qua, Thanh Hoan Thảo còn có thể giải độc!

Thanh Hoan Thảo chỉ là dược liệu không có cấp bậc gì, thỉnh thoảng sẽ sử dụng như phụ tài của đan dược cấp một hạ phẩm, căn bản là không ra gì.

Diệp Viễn lại lơ đễnh, cười nói: “u Dương đường chủ quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy liền nói ra đáp án. Không sai, có thể giải được độc Phệ Cân Huyết, chính là Thanh Hoan Thảo!”

“Ha ha ha, lão phu chưa từng nghe nói, Thanh Hoan Thảo còn có công hiệu giải độc! Thật sự là hoang đường! Diệp Viễn, ngươi sẽ không cho là những trưởng lão Đan đường chúng ta đều là vật trang trí chứ? Loại trò đùa ngây thơ này, ngươi cũng dám giỡn với chúng ta!” u Dương Vũ cười ha hả, có loại cảm giác như bị lường gạt.

Diệp Viễn nghiêm mặt nói: “Ta không có nói đùa! Các ngươi ngay cả thử đều chưa từng thử qua, làm sao biết Thanh Hoan Thảo không thể giải độc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK