“Đừng nhìn nữa, chắc muội sẽ không thật sự cho là hắn có thể đi ra đi?”
Đỉnh mười dặm, trong lòng Lãnh Thu Linh có chút không yên, một tháng này đều không thể nhập định, thường thường nhìn về phía cảnh giới sương mù.
Trác Hàm thấy vậy, không nhịn được ghen tuông quá độ, nói móc một hồi.
Lãnh Thu Linh hờ hững liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Nếu như hắn thật sự có thể đi ra thì sao?”
Trác Hàm bật cười nói: “Ta biết muội đang suy nghĩ cái gì, có điều có câu nói có một có hai không thể có ba! Hắn thật sự cho rằng mình là ai, một Quy Khư Cảnh xông vào cảnh giới sương mù, đây thuần túy là tìm chết!”
Lãnh Thu Linh há hốc mồm, nhưng không lên tiếng.
Trác Hàm nói có đạo lý, mặc dù nàng biết Diệp Viễn rất thần bí, rất có thủ đoạn.
Nhưng mà, hiển nhiên cảnh giới sương mù đã vượt qua phạm vi bình thường, cho dù ngươi thủ đoạn thông thiên, cũng không thể nào từ bên trong đi ra.
Lãnh Thu Linh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, có lẽ chính cô cũng do dự mà ra mặt đi.
Khác biệt với người khác như thế này, có lẽ chỉ bởi vì Diệp Viễn đã từng giúp nàng.
Lãnh Thu Linh có thể nhìn ra, lúc nàng lấy ra ngọc kiếm, trong tích tắc Diệp Viễn đã từng do dự.
Hiển nhiên là hắn không muốn nhận.
Trác Hàm liếc mắt nhìn Lãnh Thu Linh, nói: “Lãnh sư muội, ta thừa nhận tiểu tử này có chút bản lĩnh. Có điều, người như hắn, sớm muộn gì cũng tự mình chơi đến chết. Loại người này, căn bản không đáng để muội quyến luyến.”
“Ồ? Vậy người ngu xuẩn như ngươi, đáng được quyến luyến?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên, dẫn đến tất cả ánh mắt của mọi người.
Chỉ thấy Diệp Viễn chậm rãi từ trong sương mù đi ra, trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm.
Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, lập tức dẫn tới một hồi dao động.
“Ta… có phải là ta hoa mắt rồi không? Hắn thật sự còn sống mà đi ra từ cảnh giới sương mù?”
“Không đúng! Dường như khí tức của hắn không đúng lắm, đã không còn là Quy Khư Cảnh nữa!”
“Đúng vậy! Khí tức cường đại hơn rất nhiều, nhưng mà… ta có chút không nhìn thấu hắn!”
“Rốt cuộc hắn ở bên trong cảnh giới sương mù, đã trải qua cái gì? Lẽ nào, bên trong cảnh giới sương mù có kỳ ngộ gì sao?”
…
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt không dám tin, một Quy Khư Cảnh có thể đi vào Thông Thiên Sơn thì cũng thôi đi, một Quy Khư Cảnh có thể đi đến đỉnh mười dặm cũng có thể hiểu.
Nhưng mà, một Quy Khư Cảnh đi vào cảnh giới sương mù lại còn có thể đi ra, thì đây là chuyện gì vậy?
Gia hỏa đó, lẽ nào là thân bất tử sao?
“Ngươi, ngươi, ngươi… sao ngươi lại có thể đi ra? Không thể nào? Đến cường giả Thiên Thần còn không thể từ bên trong đi ra, ngươi làm sao có thể đi ra?”
Trác Hàm nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, nói chuyện cũng đều bị lắp bắp.
“Đi ra thế nào? Đương nhiên là đi bộ ra rồi!” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.
Vẻ mặt Trác Hàm khiếp sợ, hắn không ngờ được, mạng gia hỏa này lại lớn như vậy.
Cái gọi là cấm địa mà hắn lại như đi trên đất bằng.
Trên đời này, sao lại có người biến thái như vậy?
Cách đó không xa, Lãnh Thu Linh nhìn Diệp Viễn, vừa kinh hỉ lại vừa khiếp sợ.
Nàng không ngờ được, Diệp Viễn lại thật sự có thể từ cảnh giới sương mù đi ra.
Người nam nhân này, thật sự là sự tồn tại bí ẩn!
Rốt cuộc, một tháng này ở bên trong hắn đã trải qua cái gì?
Diệp Viễn chậm rãi đi về phía Trác Hàm, cười híp mắt nói: “Còn nhớ trước khi đi ta đã nói gì với ngươi không?”
Mặc dù khí tức Diệp Viễn tăng lên không ít, nhưng mà thực lực của hắn là Thần Quân tầng chín, đương nhiên sẽ không sợ Diệp Viễn.
Nhớ tới lời nói của Diệp Viễn trước khi đi, hắn cười lạnh nói: “Nơi này là Thông Thiên Sơn, cho dù ta không dám động thủ với ngươi, lẽ nào ngươi dám động thủ với ta?”
Diệp Viễn cười ha ha nhìn Trác Hàm: “Vậy thì… chúng ta thử một chút?”
Nói xong, Diệp Viễn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh trúng mặt Trác Hàm.
Trác Hàm hoàn toàn không ngờ được, Diệp Viễn lại thật sự dám động thủ.
Không kịp phòng bị, hắn bị một quyền của Diệp Viễn đánh bay ra ngoài.
Đánh người không đánh mặt, có điều một quyền này của Diệp Viễn chính là thẳng vào mặt, đánh cho hắn máu me đầy mặt.
Trác Hàm chật vật đứng lên, cả người đều là thất điên bát đảo, đến phương hướng cũng không nhìn rõ.
“Thật… thật mạnh! Tùy tiện đánh một quyền mà có thể công phá thần nguyên hộ thể của Trác Hàm!” Vẻ mặt Lãnh Thu Linh cả kinh nói.
Diệp Viễn cũng nhìn quả đấm một chút, vẻ mặt kinh hỉ.
Một quyền vừa rồi, hắn cũng không dùng sức mạnh cơ thể, mà chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh thần nguyên.
Hắn phát hiện, dường như thần nguyên của mình hoàn toàn khác với trước đây.
Mặc dù một quyền này của hắn không có sức mạnh thế giới, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, có một loại sức mạnh khác ẩn chứa ở trong, khiến cho chiêu thức của hắn càng thêm có uy lực!
Diệp Viễn cũng không biết cỗ sức mạnh này là cái gì, nhưng mà hắn có thể vững tin, tuyệt đối không yếu hơn so với sức mạnh thế giới.
Không đúng, chỉ có hơn chứ không có kém!
Trác Hàm dùng sức lắc đầu, mới miễn cưỡng phục hồi được tinh thần.
Hắn nhìn Diệp Viễn, trong lòng giận dữ.
“Ngươi… thế mà ngươi lại có can đảm động thủ! Ta… ta giết ngươi!”
Trác Hàm lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mất mặt như này, thế mà lại bị một tiểu tử vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh đánh!
Bây giờ, hắn đã bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, căn bản quên mất bản thân mình đang ở Thông Thiên Sơn.
Đột nhiên khí thế Thần Quân tầng chín phóng ra ngoài, thần nguyên đáng sợ chấn động, khiến cho người ta có loại cảm giác tim đập nhanh.
Thực lực của Trác Hàm này, đúng thật không phải nói suông.
Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn Trác Hàm, dường như không có lo lắng gì.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên bầu trời truyền xuống.
Mây đen, dường như là tụ lại trong tích tắc.
Khí tức đáng sợ, trong nháy mắt lấn át khí thế Trác Hàm.
Đột nhiên Trác Hàm giật mình một cái, trong nháy mắt, một cỗ khí tức chết chóc bóp yết hầu hắn, khiến cho hắn không thở nổi.
Không chút do dự, Trác Hàm giải tán thần nguyên của mình, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Dường như lúc này, mây đen trên bầu trời hết lửa giận, từ từ tiêu tán.
Mặc dù mây đen đã tản đi, nhưng mà phía sau lưng Trác Hàm mồ hôi đã ướt nhẹp.
Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là đang trên Thông Thiên Sơn.
Chỉ cần có người dám động thủ, sẽ dẫn động hình phạt của trời!
May vừa rồi không có xuất thủ, nếu không bây giờ hắn đã hồn phi phách tán rồi.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn chấn động, không thể tin được nhìn về phía Diệp Viễn.
Tên gia hỏa kia, vì sao không có việc gì?
Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều dùng biểu cảm kinh hoảng nhìn về phía Diệp Viễn.
Mặc dù thanh thế Diệp Viễn kém xa Trác Hàm, nhưng mà đúng là đã dùng đến thần nguyên và sức mạnh pháp tắc.
Vì sao, trời không trừng phạt hắn?
“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta đứng ở chỗ này, ngươi tới đi?” Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn Trác Hàm, nói.
Sắc mặt Trác Hàm vô cùng khó coi, bây giờ trong mắt hắn, Diệp Viễn thực sự là một con quái vật.
“Ngươi không đến, vậy thì ta đến! Một quyền vừa rồi, đánh còn chưa đã!”
Diệp Viễn chậm rãi ép về phía Trác Hàm, lần này Trác Hàm thật sự sợ rồi, hắn liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Không… không được qua đây! Ngươi không được qua đây! Vì sao, vì sao ngươi động thủ lại không bị trời phạt!”
“Bụp!”
Diệp Viễn căn bản lười giải thích với hắn, đột nhiên thân hình biến mất tại chỗ, trên mặt Trác Hàm lại là một quyền!