La Bàn Cấm Chế này có vẻ hay ho, dường như nó có thế sao chép trận pháp cấm chế khiến Diệp Viễn có chút hứng thú.
Còn những Linh khí khác, theo quy tắc cũng bị sáu đại tông môn khác phân chia hết.
Thiên Càn Tông không để mấy thứ Linh khí cấp thấp này vào mắt, mà U Vân Tông cũng coi như là lấy được lợi lộc rồi nên không tính toán mấy cái này.
Mấy thứ công pháp võ kỹ kia, tám đại tông môn chiếu theo tỷ lệ thương lượng từ trước, U Vân Tông cũng chọn được mấy loại công pháp võ kỹ cấp bốn.
Đến đây, chuyến hành trình vào bí cảnh lần này của U Vân Tông cũng coi như là bên chiếm được nhiều nhất.
Bọn họ không tổn thất một người nào mà lại lấy được nhiều thiên tài địa bảo và bảo vật nhất.
Trái lại, lần này Thiên Càn Tông phái đi đội hình hùng mạnh nhất nhưng lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn mười người.
Tuy nhiên ba trướng lão đều còn, nhưng bọn hắn đã bị Diệp Viễn lừa gạt một vố, chỉ sợ không lấy được bằng u Vân Tông rồi.
Tất cá phân chia xong, một vấn đề mới lại bày ra trước mắt mọi người. Đó là lối vào của tầng thứ ba ở đâu?
Bây giò tám đạl tông môn chỉ còn khoảng ba mươi người, nhưng ba mươi người này trở về đều nói không nhìn thấy lối vào tầng ba!
Chuyện đến nước này, trong lòng mọi người đều có phán đoán riêng của mình, khi Vĩnh Hoa Cung còn hưng thịnh có lẽ là một tông môn có cường giả cấp năm tồn tại!
Nhưng những thứ tám đại tông môn tìm thấy lúc này, cơ bản đều là cấp bốn và cấp bốn trớ xuống.
Vậy thì… Đồ vật cấp năm đã đi đâu hết rồi?
Đây mới là trọng điểm!
Đối với tám đại tông môn ở Nam Vực mà nói, cấp năm tuyệt đối là một sự mê hoặc cực kỳ lớn.
Nếu như có được công pháp cấp năm, thực lực của tông môn tất sẽ tăng mạnh.
Phải biết, cường giả mạnh nhất hiện giờ của Thiên Càn Tông cũng chỉ là Hồn Hải Cảnh tầng ba.
“Diệp sư điệt, không biết ngươi có cách nào vào được tầng ba không?”
Hiện tại Ngô Chiêu cũng bó tay hết cách nên chí có thể hỏi Diệp Viễn.
Lúc này Diệp Viễn cũng không hề có manh mối, lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ vốn dĩ không hề có tầng thứ ba.”
Ngô Chiêu nói: “Sao có thể? Vĩnh Hoa Cung rõ ràng có cường giả cấp năm tồn tại, mà từ lúc vào bí cảnh cho đến bây giờ chúng ta cũng chỉ gặp được đồ đạc cấp bốn, vậy đồ cấp năm đâu?”
Diệp Viễn cười nói: “Cái này thì có gì mà phải ngạc nhiên? Vĩnh Hoa Cung rõ ràng từng chịu sự tấn công mạnh mẽ, có lẽ đồ cấp năm đã bị đối thủ cướp đoạt hết rồi không chừng!”
Thật ra Diệp Viễn nói vậy chứ bản thân hắn cũng không tin tướng lắm.
Đồ vật của tầng một và tầng hai đều được bảo lưu rất hoàn chỉnh, ít nhất nói lên rằng tòa cung điện này không bị tổn hại nặng nề, vậy thì tầng ba ắt hẳn phái tồn tại.
Chỉ là… lối vào tầng ba rốt cục ở đâu?
Rất hiển nhiên, tất cả các phòng ở tầng hai đều bị mọi người lục soát qua, đều không thấy lối vào hiện ra.
Đúng lúc này, trong lòng Diệp Viễn bỗng hiện lên một tia dự cảm không lành, như thể có nguy hiếm gì đó đang đến gần!
Song, hắn quan sát bốn phía thì lại không tìm thấy nơi nào có nguy hiểm.
Diệp Viễn liền hồi tưởng lại nội dung không toàn vẹn trên viên ngọc, chẳng lẽ…
Đúng lúc Diệp Viễn đang suy nghĩ, dưới chân bỗng nhiên truyền đến âm thanh “ầm ầm”…
Cả tòa Vĩnh Hoa Cung phút chốc rung lên, như thể xảy ra động đất.
Không ít người đứng không vững ngã nhào xuống đất.
“Ôi chao! Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Động đất dữ dội thế này, không phải bí cảnh sẽ bị sụp đổ chứ?”
“Đồ điên! Cái miệng quạ đen nhà ngươi! còn nói nữa ông đây xé nát cái miệng của ngươi ra!”