Thần sắc Diệp Viễn hơi trầm xuống, Lăng Sương Kiếm chợt rời tay.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa hai người, năng lượng khủng bố đánh bay đám người Tả Thư Kiệt ra ngoài.
“Các ngươi đều lui ra!” Giọng nói của Diệp Viễn lạnh như băng.
Rõ ràng hắn đã thực sự tức giận.
Đồng tử Ngô Vân co lại, kinh hô: “Pháp tắc dung hợp! Không gian pháp tắc!”
Lão ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Viễn đối chiến được với chiêu thức này của lão ta.
Sắc mặt Ngô Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi, hắn cứ tưởng Diệp Viễn không phải là đối thủ của Ngô Vân, nhưng không ngờ sức chiến đấu của hắn lại cường hãn như vậy.
Thiên Thần tầng năm so với Thiên Thần tầng tám, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hai bên quá chênh lệch?
Đám người Tả Thư Kiệt nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia, chấn động không giải thích được.
Thực lực của Diệp Viễn vẫn cường đại như trước.
Có vẻ như hắn mạnh quá mức bình thường!
Mấy trăm năm trước, Diệp Viễn trong mắt hắn ta chỉ là một tiểu bối đẳng cấp thấp mà thôi.
Lúc này mới qua bao nhiêu năm?
Thực lực hiện tại của Diệp Viễn ở mười thành Lĩnh Nam cũng không tìm được đối thủ!
Vèo!
Thân hình Diệp Viễn khẽ động, hắn xuất kiếm, kiếm khí sắc bén làm cho không gian méo mó.
Ánh mắt Ngô Vân hơi trầm xuống, trực tiếp nghênh đón.
Ầm ầm ầm…
Từng đợt năng lượng khủng bố dao động từ giữa không trung.
Hàn mang bắn ra tứ phía, kiếm khí bay tứ tung.
Ngô Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trắng bệch.
“Thiên thiếu, tiểu tử này rất mạnh, Ngô Vân đại nhân chưa chắc có thể bắt được hắn. Không bằng… Chúng ta rút lui trước đi!” Mạc Tân lên tiếng nói.
“Câm mồm! Ngươi nghĩ bổn thiếu là rùa đen rụt đầu à? Nếu tin này truyền về Đế Đô, bổn thiếu còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?” Ngô Thiên giận dữ nói.
Mạc Tân vội vàng nói: “Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt! Vạn nhất tiểu tử này thắng, chúng ta sẽ không có khả năng chạy trốn!”
Ngô Thiên biến sắc, rốt cuộc cũng cắn răng nói: “Đi!”
Hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên đến mười thành Lĩnh Nam nhận chức tuần sát sử phải cong đuôi chạy trốn.
Hai người đang muốn trốn đi thì một bóng dáng xinh đẹp ngăn cản đường đi của hai người.
Một dung nhan tuyệt thế hiện ra trước mặt Ngô Thiên nhưng hiện tại hắn ta không có tâm tình đi thưởng thức.
Bởi vì khí tức của nữ nhân này cũng cực kỳ cường đại!
Thực lực của Lãnh Thu Linh cũng là Thiên Thần tầng sáu.
“Các ngươi không thể đi!” Lãnh Thu Linh nhàn nhạt nói.
“Đáng chết!” Ngô Thiên cắn răng, ra tay với Lãnh Thu Linh.
Lãnh Thu Linh sớm đã có chuẩn bị, băng hỏa lưỡng đạo dâng lên làm cho Ngô Thiên biến sắc.
Tuy Ngô Thiên cũng là thiên tài nhưng luyện hóa Chu Tước Chân Huyết kém xa Lãnh Thu Linh.
Hai người có cùng cảnh giới nhưng thực lực của Lãnh Thu Linh lại hoàn toàn áp chế Ngô Thiên.
Đúng lúc này, một thanh kiếm sắc bén xẹt qua không trung, thi thể Ngô Vân từ trên cao rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
Toàn bộ Hoàng Thành Thiên Ưng… một mảnh tĩnh mịch.