"Rốt cuộc, tiểu tử này có lai lịch gì?"
"Cái lệnh bài kia... Lẽ nào rất lợi hại?"
...
Xung quanh, tiếng thán phục nổi lên bốn phía, hoàn toàn bị hành động của Tần Xung làm ngất.
Diệp Viễn thu hồi lệnh bài, thở phào một hơi thật dài, cười nói: "Cũng may là ngươi nhận ra, nếu không thật đúng là có chút phiền phức."
toát ra mồ hôi, vội vàng nói.
Người có Tông Sư Lệnh, địa vị tôn quý cỡ nào, sao có thể là người hắn chọc vào được?
Dạng người này, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của hắn.
Đừng nhìn hắn là Chần Thần tầng chín, ở trong mắt cường giả Thiên Tôn, hắn chẳng qua chỉ là như con kiến hôi mà thôi.
Thành chủ nhà mình, sẽ không bởi vì một Chân Thân Cảnh mà đắc tội với đại lão có Tông Sư Lệnh.
Đương nhiên, Tông Sư Lệnh xuất hiện trong tay Diệp Viễn, đúng là khiến hắn vô cùng giật mình, thậm chí có thể nói là khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà, Tông Sư Lệnh chính là Tông Sư Lệnh, Tần Xung không hề nghi ngờ sự thật giả của nó.
Ở vùng đất Nam giới này, ai có thể cướp một Tông Sư Lệnh từ bảy đại lão?
Chút thực lực ấy của Diệp Viễn, cho các đại lão cũng không đủ để nhét kẽ răng, càng là không thể nào là hắn giành được.
Huống hồ, Tông Sư Lệnh này cũng không phải giành được là có thể dùng!
Cho nên, mặc dù trong lòng có một trăm cái không tin, Tần Xung vẫn không dám khinh thường chút nào.
Diệp Viễn khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là muốn vào thành mà thôi, bọn họ không nên nói ta giả danh lừa bịp. Ừm…. ta có thể vào không?”
Tần Xung liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên, đương nhiên, nơi ở của Tông Sư đã sắp xếp xong rồi, tiểu nhân dẫn đường cho ngài!”
Diệp Viễn gật đầu, theo sau.
Ninh Tư Ngữ thấy biểu cảm của đám người Trịnh Bất Quần, trong lòng cực kỳ vui sướng.
“Đám người kia của các ngươi, đến Tông Sư Lệnh cũng không nhận ra mà dám ở chỗ này giễu võ dương oai, ta chỉ có thể nói các ngươi không biết gì! Các ngươi cười nhạo đại nhân nhà ta, lại không biết chính các ngươi mới là trò buồn cười nhất! Trình độ của các ngươi, kém quá xa!”
Dứt lời, Ninh Tư Ngữ đuổi theo Diệp Viễn, để lại mọi người vẻ mặt trợn mắt há mồn.
Đến bây giờ, vẻ mặt Trịnh Bất Quần vẫn là không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Cái kia chính là Tông Sư Lệnh? Đây…. sao có thể?”
Thanh niên họ Đoàn cũng một bộ biểu cảm như gặp quỷ nói: “Tông Sư Chân Thần tầng ba? Đây… có phải là nhầm rồi không?”
…
Nơi ở của Tông Sư đại khí bàng bạc, tràn đầy linh khí, tuyệt đối là bảo địa phong thủy.
Phủ viện xây quanh hồ, ở giữa là một hồ nước cỡ nhỏ.
Tần Xung cẩn thận từng li từng tí dẫn Diệp Viễn vào Đang Phong uyển, sắp xếp ổn thỏa cho hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ Tần Xung muốn nói lại thôi, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi, một đại hán thân cao tám thước như ngươi, sao mà lề mề thế?”
Tần Xung cười theo nói: “Không biết Diệp Dược Sư là được vị thành chủ nào mời?”
Đương nhiên Tần Xung biết rõ bảy đại tôn giả, hiển nhiên không có Diệp Viễn ở trong, như vậy thì chỉ có thể là được một vị Thiên Tôn nào đó ở trong mời tới.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Diệp mỗ được Phiên Vũ Thiên Tôn mời đến.”
Ánh mắt Tần Xung có chút ngưng lại, kinh ngạc nói: “Phiên Vũ Thiên Tôn?”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Thế nào, có gì không ổn sao?”
Tần Xung vội vã cười theo nói: “Không có… không có gì không ổn.”
Tuy hắn có tính tình nóng nảy, nhưng mà xử sự làm người cũng chưa đến nỗi nông cạn như vậy, nhưng mà khối Tông Sư Lệnh này của Diệp Viễn khiến người ta quá bất ngờ.