Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới thế giới chi lực bất khả chiến bại và pháp tắc đạo ngang ngược của Dương Thận, Dịch Khánh Tường gần như không thể nhúc nhích.

Dịch Khánh Tường nhíu mày, cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Nhưng hắn ta không nhận thua ngay lập tức.

Bởi vì hắn ta biết chắc chắn Dương Thận còn có hậu chiêu!

Dù trình độ này rất mạnh nhưng không đủ mạnh đến mức hắn không có cách nào nhận thua được.

Phải biết rằng, cùng là cường giả Thiên Thần tầng hai, muốn để đối thủ không nói được ba chữ “ta nhận thua” thì vô cùng khó.

Bỗng nhiên, con ngươi Dịch Khách Tường co rụt lại, hắn ta cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều trở nên chậm lại!

Ngay cả khi hắn ta muốn mở miệng nói chuyện cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, giống như động tác đang chậm lại vậy.

Cả thế giới chỉ có một mình Dương Thận đang hành động!

“Pháp tắc thời gian!”

Trong lòng Dịch Khánh Tường vô cùng chấn động.

“Ấy, Dịch Khánh Tường làm sao thế? Hắn ta bị dọa ngốc rồi sao?”

“Đao của Dương Thận đã sắp đến chỗ hiểm của hắn ta rồi mà sao hắn ta còn không nhúc nhích?”

Dưới đài, một đám đệ tử không rõ gì cả, hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Theo bọn họ thấy, Dịch Khánh Tường đã trở thành tên ngốc không biết nhúc nhích, đưa đầu ra cho Dương Thận chém.

Ầm!

Một tiếng nổ thật to truyền đến, thân thể của Dịch Khánh Tường bay ngược ra ngoài.

“Ta… nhận… thua!”

Thân thể Dịch Khánh Tường còn đang ở giữa không trung, trong miệng nói ra được ba từ này.

“Đáng chết! Sao ngươi có thể ngăn lại! Sao có thể ngăn lại! Ta giết ngươi!”

Dương Thận gào thét, lại điên cuồng giết về phía Dịch Khánh Tường.

Nhưng đúng vào lúc này, một thế giới chi lực mạnh mẽ xuất hiện trong không trung, trực tiếp đánh bay hắn ta.

“Hắn ta đã mở miệng nhận thua rồi, ngươi không thể làm tổn thương đến tính mạng! Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau tái phạm thì giết chết bất luận tội gì!”

Giọng nói của Đỗ Như Phong vô cùng bình tĩnh, giống như đang trình bày một sự việc vô cùng qua loa.

Dương Thận bò dậy từ dưới đất, trên mặt mang theo vẻ cực kỳ không cam lòng.

Lúc này, giọng nói của Đỗ Như Phong vang lên: “Trận này, Dương Thận thắng.”

Sắc mặt Dương Thận u ám đến mức sắp nhỏ thành nước, trên mặt hoàn toàn không có vẻ vui sướng sau chiến thắng.

Mục đích của hắn ta là giết người, chứ không phải là chiến thắng.

Cảm xúc tích tụ trong nửa năm của Dương Thận như muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

Hắn ta thế mà lại thất bại!

Hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả này.

Trong lúc nguy cấp cuối cùng ban nãy, Dịch Khánh Tường lại đưa Thần Nguyên ra ngoài thân thể, ngự kiếm chặn một kích tất sát.

Pháp tắc thời gian của hắn ta có thể làm giảm bớt tốc độ thời gian trôi qua quanh người Dịch Khánh Tường, nhưng có một thứ hắn ta không thể làm chậm lại được, đó chính là Thần Nguyên!

Đương nhiên đây cũng là pháp tắc thời gian của Dương Thận không đến nơi đến chốn.

Nếu không thì Dịch Khánh Tường cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thân hình Diệp Viễn bay lên, đến bên cạnh Dịch Khánh Tường, đút cho hắn ta một viên đan dược.

Cả người Dịch Khánh Tường lúc này không có chỗ nào hoàn hảo, thậm chí dáng vẻ còn thảm hơn lần trước.

Nhưng mà hắn ta không chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK