Diệp Viễn không rõ bản thân đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng không biết đã tung ra biết bao nhiêu cú đấm.
Nhưng hắn đều dùng toàn lực cho mỗi cú đấm, phóng thích Chước Nhiệt chân ý tới cực hạn!
“Chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi!”
Mỗi cú đấm được tung ra không hề uống công vô ích, luôn duy trì trạng thái cực hạn đã khiến hắn ngày một thành thục hơn trong việc vận dụng Chước Nhiệt chân ý, và cũng khiến hắn hiểu rõ hơn về nó.
Còn bây giờ, Diệp Viễn đã cảm thấy bản thân dần nắm bắt được phương pháp tu luyện!
Hắn vừa hưng phấn vừa có chút buồn khi có được cảm giác này, hưng phấn vì Chước Nhiệt chân ý vô thượng đã ở trước mặt hắn, buồn vì đã mất quá nhiều thời gian để đi được tới bước này mà vẫn chưa hề có sự đột phá.
Chước Nhiệt chân ý lại có thể dễ dàng bước vào như vậy sao?
Nhưng thứ Diệp Viễn không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại, kiếp trước vì nghiên cứu một loại đan dược mà hắn đã phải làm các thí nghiệm tới cả hàng trăm hàng vạn lần.
Nếu như không tôi luyện được kỹ năng đó, hắn không thể trở thành Đan Đế trẻ tuổi nhất ở Thần Vực được.
Cho nên tình huống trước mặt cũng chỉ là chuyện vặt vãnh đối với hắn.
Cũng chính vì như vậy, mỗi lần hắn tung cú đấm ra, là một lần hắn tìm ra cảm giác đột phá.
Tới ngày một trăm bảy mươi, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã tìm ra một chút linh cảm!
“Rầm!”
Diệp Viễn nỗ lực tung ra một cú đấm, lần này không gian băng giá đã có chút biến chuyến!
Chỉ một biến chuyển nhỏ nhoi này thôi, cũng đủ khiến Diệp Viễn cảm thấy hết sức vui mừng.
Cú đấm vừa rồi đã nhanh chóng phá vỡ không gian lạnh buốt!
Tuy rằng chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận rõ ràng!
Song quyền này cũng đã tiêu hao toàn bộ nguyên lực của hắn nên ngay sau đó Diệp Viễn lại bị chết cóng.
Sau khi được tái sinh, Diệp Viễn không lập tức cuồng loạn tung quyền, mà cẩn thận cảm nhận lấy cảm giác vừa
Vận lực, xuất quyền, phá không!
Chính là cảm giác này!
Diệp Viễn lại một lần nữa cảm nhận, khoảng khắc phá tan không gian cực lạnh này, luồng khí cực lạnh đó đã có chút buông lỏng.
Tuy loại cực hàn đó vô cùng ngoan cố, nó lập tức quay trở lại trận địa, nhưng cảm giác này tuyệt đối khống sai!
“Ha ha, có công mài sắt có ngày nên kim, coi như đã tìm ra được kẽ hở!”
Ngay chính bản thân hắn cũng bất giác cảm thấy có chút tự đắc.
Hắn lại có thể trong vòng một trăm bảy mươi ngày ngắn ngủi mà tìm ra được đường để đi tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng, đây tuyệt đối là thành tích vô cùng đáng nể.
Cho dù là Linh Chá Thần Vương năm đó, cũng phải mất tới mười năm mới có thể tìm ra được con đường tu luyện Chước Nhiệt chân ý vô thượng.
Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, cái khó nhất trong cảm ngộ ý cảnh không phải là quá trình cảm ngộ, mà là cách tìm ra bước đầu của việc cảm ngộ đó.
Cho dù Diệp Viễn có cảm ngộ được Chước Nhiệt chân ý, nhưng để có thể tiến tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng thì lại là một chuyện khác.
Độ khó của nó, không thua kém gì việc một kẻ đầu đất từ Vô Biên giới có thể lên đươc đến Thần Vưc.
Ngoại trừ Diệp Viễn ra, cả trăm năm nay cũng chưa từng có kẻ đầu đầu nào từ Vô Biên giới có thể lên được tới Thần Vực, từ đó cũng đủ biết được độ khó của nó là như thế nào.
Chỉ trong vỏn vẹn một trăm bảy mươi ngày Diệp Viễn đã có thể tìm ra được hướng đi trong việc tu luyện lên chân ý vô thượng, đây chính là thành tích vĩ đại nhất từ trước tới giờ.
Đương nhiên, cho dù Diệp Viễn có tìm ra được đường vào, thì con đường sau đó cũng gian nan vô cùng. Nhưng đây cũng là bước đi vững chắc nhất để đi tiếp con đường sau này.
Người mặc đồ đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Rốt cuộc tên tiểu tử này là quái thai từ đâu chui ra? Phải biết rằng đây là Chước Nhiệt chân ý vô thượng chứ không phải bất kỳ loại chân ý tầm thường nào! Một trăm bảy mươi ngày! Chỉ trong một trăm bảy mươi ngày hắn đã có thể tìm ra con đường tu luyện!”
Ngạo khí của người mặc đồ đen đã bị Diệp Viễn đạp đố hoàn toàn.