Lưu Vũ Sinh là võ giả Thiên Khải tầng chín, đối với La Định Thành nho nhỏ này mà nói, đã là vô cùng cường đại rồi.
Ngoại trừ hắn, nhóm võ giả binh đoàn đánh thuê Lục Hải cũng đều là những người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, thực lực của mỗi người đều không tầm thường.
Nhiệm vụ chủ yếu của binh đoàn đánh thuê Lục Hải chính là hộ tống thương đội tiến vào Loạn Ma Hải.
Dưới sự sàng lọc qua từng năm, binh đoàn đánh thuê có thể tồn tại, thực lực đều vô cùng cường đại.
Chẳng qua bao nhiêu năm nay, thương hội thường xuyên đi con đường này, thường đối với các thế lực lớn nhỏ ven đường có chút chuẩn bị.
Thế lực nhỏ trong Loạn Ma Hải, cũng chỉ là vì cướp đoạt một ít tài nguyên tu luyện.
Chỉ cần các thương đội này đủ tấm lòng, bọn họ cũng sẽ không đuổi cùng giết tận.
Đối với thế lực nhỏ đó mà nói, những thương đội này chính là rau hẹ bọn họ nuôi, sau khi nuôi một thời gian liền cắt một ít để ăn.
Chỉ là gần đây tình hình dường như có chút thay đổi, hai ba thương đội trước đó đã biến mất trên tuyến đường này một cách khó hiểu, ngay cả một tia dấu vết cũng không để lại.
Kết quả là, trong khoảng thời gian này đám thương gia đều là lòng người hoảng sợ.
Lần này Nghiêm Tuấn nhận được một vụ mua bán lớn, vì kiếm khoản tiền này, hắn không tiếc bỏ ra một cái giá rất lớn để mời binh đoàn đánh thuê Lục Hải.
Lúc này, bên trong một chiếc xe ngựa của thương đội, một người phụ nữ tay ôm một tiểu cô nương tầm năm sáu tuổi, ánh mắt tràn đầy ân cần.
"Diệp đại sư, lần này thật sự là đa tạ ngươi! Căn bệnh của tiểu nữ ta đã hành hạ tiểu nữ từ khi nó mới sinh ra, chúng ta đã mời rất nhiều dược sư nhưng không có cách nào chữa khỏi bệnh tình của tiểu nữ. Nếu không gặp Diệp đại sư, chỉ sợ tiểu nữ sống không được bao lâu!" Nữ nhân cảm kích nói.
Nữ nhân này tên là Lâm Sương, là thê tử của Nghiêm Tuấn. Mà tiểu cô nương trong tay nàng tất nhiên là con gái của bọn họ.
Diệp đại sư mà Lâm Sương nhắc đến, chính là Diệp Viễn từ Nghi Hải Thành tới.
Qua nhiều lần xoay chuyển, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã đi tới La Định Thành.
Truyền tống trận không thể vận chuyển trực tiếp người từ thế giới bên ngoài vào Loạn Ma Hải, cho nên muốn đi vào Loạn Ma Hải, phải đi bộ vào.
Ở một nơi như Loạn Ma Hải, một mình hành động sẽ dễ thu hút sự chú ý. Các võ giả này cũng sẽ không quan tâm ngươi là ai, giết người đoạt bảo vật là chuyện thường.
Tuy rằng phía ngoài rìa Loạn Ma Hải cũng không có võ giả cấp cao, Diệp Viễn cũng không sợ những người đó, nhưng như vậy sẽ có rất nhiều phiền phức.
Vừa hay thương đội của Nghiêm Tuấn cần một dược sư, đang chiêu mộ ở giới bên ngoài, Diệp Viễn liền xung phong báo danh nhận việc.
Tuy rằng Nghiêm Tuấn bỏ ra thù lao rất cao, nhưng là căn bản là không ai nhận lời mời.
Sức chiến đấu của dược sư rất yếu, đi theo thương đội tiến vào Loạn Ma Hải, chẳng khác gì tự sát.
Địa vị của dược sư ở La Định Thành rất cao, nhưng chân chính dám tiến vào Loạn Ma Hải thì lại không có mấy người.
Diệp Viễn chẳng hề có danh hiệu dược sư cao cấp gì, lúc đến ứng tuyển nhận được không ít ánh mắt xem thường. Chẳng qua với thực lực của hắn, sau khi triển khai tài năng thì hoàn toàn thuyết phục được Nghiêm Tuấn.
Con gái của Nghiêm Tuấn là Nghiêm Linh, thời thơ ấu từng bị một cường giả ở Loạn Ma Hải bắt đi, lại bị thủ pháp đặc thù làm chấn thương kinh mạch.
Năm đó, Nghiêm Tuấn phải bỏ ra một cái giá rất lớn, mới đưa được con gái từ trong tay đối phương trở về.
Chính là hắn chẳng thể nghĩ tới, con gái được chuộc về, lại có bộ dạng này.
Chẳng qua tên võ giả bắt Nghiêm Linh đi có tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài rìa Loạn Ma Hải. Cho dù là Lưu Vũ Sinh cũng không dám trêu chọc.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải bỏ số tiền lớn ra mời dược sư tới cứu mạng con gái mình.
Chỉ là thủ pháp của người kia cực kỳ cao minh, mấy năm qua số địa nguyên tinh Nghiêm Tuấn bỏ ra đâu chỉ là con số ngàn vạn, thân thể của Nghiêm Linh vẫn ngày càng sa sút.
Lần này bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, vợ chồng Nghiêm Tuấn không thể không mang theo con gái cùng đi, chỉ là không có dược sư nào nguyện ý đi cùng với thương đội bọn họ. Chẳng còn cách nào khác, Nghiêm Tuấn không thể không ở La Định Thành chiêu mộ dược sư.
Trùng hợp thay, lúc này Diệp Viễn đang suy nghĩ biện pháp tiến vào Loạn Ma Hải, sau khi nhìn thấy thông tin chiêu mộ, liền chủ động gia nhập vào.
"Diệp Viễn ca ca, huynh thật sự là rất giỏi! Lớn lên, muội cũng muốn trở thành dược sư giống huynh, trở thành đại dược sư vạn người ngưỡng mộ!" Nghiêm Linh ngưỡng mộ nhìn Diệp Viễn nói.
Được Diệp Viễn trị liệu, trạng thái tinh thần của Nghiêm Linh đã tốt hơn rất nhiều. Cùng với bộ dạng bệnh tình trước đây, quả thực như hai người khác nhau vậy.
Diệp Viễn xoa xoa đầu Nghiêm Linh một cách trìu mến rồi cười nói: "Linh Nhi tư chất thông minh, tương lai nhất định sẽ là một dược sư rất giỏi!"
Ánh mắt linh động của Nghiêm Linh sáng lên, vui mừng nói: "Diệp Viễn ca ca, huynh nói có thật không?"
"Đương nhiên là thật, Diệp Viễn ca ca đã lừa muội bao giờ chưa?" Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn thật sự không phải chọc cho Nghiêm Linh vui vẻ, tiểu cô nương này cơ thể bẩm sinh là mộc linh, là dược sư trời sinh.
Đối với dược sư mà nói, điều quan trọng nhất là khống hỏa và hồn lực. Mà thân thể mộc linh bẩm sinh, thiên phú với lửa, bẩm sinh có ưu thế khống chế hỏa diễm, những người khác đều không thể sánh bằng.
Chẳng qua gia đình Nghiêm Linh đối với Diệp Viễn mà nói, chỉ là một người khách qua đường, nên hắn tự nhiên sẽ không thể hiện quá nhiều.
Nghiêm Linh nghe xong cũng cao hứng nhảy dựng lên: "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Chờ tương lai Linh Nhi lợi hại giống Diệp Viễn ca ca, nhất định phải chữa khỏi cho tất cả người bệnh, để cho bọn họ không phải chịu tra tấn giống như Linh Nhi nữa."
Diệp Viễn hơi sửng sốt, cũng không nghĩ tới một cô bé vậy mà có thể nói ra lời nói như vậy.
Lời này tuy rằng thực ngây thơ, nhưng lại là một chí nguyện to lớn, cũng có thể là sự theo đuổi cả một đời của người dược sư.
Một cô bé mới năm tuổi lại có thể nói ra lời như vậy, có thể thấy được vài năm nay cô bé bị tra tấn có bao nhiêu đau khổ.
Chính vào lần đầu tiên Diệp Viễn nhìn thấy Nghiêm Linh cũng kinh ngạc. Một tiểu cô nương như vậy lại có thể sống đến năm tuổi, điều này quả là một kỳ tích.
Phải biết rằng, kinh mạch của trẻ con còn chưa thành hình, cũng vô cùng yếu ớt.
Thủ pháp của người kia tuy rằng cực kỳ cao minh, nhưng dường như đã phá hủy đi sức sống của Nghiêm Linh.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Nghiêm Linh có thể sống một năm đã xem như kỳ tích.
Theo tuổi tác tăng lên, kinh mạch của Nghiêm Linh sẽ sinh trưởng chậm lại, mà quá trình này, khiến cho sự đau đớn của Nghiêm Linh càng tăng liên hồi.
Nếu không gặp được Diệp Viễn, Nghiêm Linh hẳn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Cho dù là Diệp Viễn, lúc trị liệu cho Nghiêm Linh cũng phải rất cẩn thận, không dám có chút sai lầm.
"Ha ha, Linh Nhi nhất định có thể làm được!" Diệp Viễn cười cổ vũ nói.
Lâm Sương phát một cái phía sau lưng Nghiêm Linh, yêu thương nói: "Đi tìm cha chơi cùng, mẹ và Diệp Viễn ca ca còn có chuyện muốn nói."
"Vâng!" Nghiêm Linh ngoan ngoãn gật đầu, chui ra xe ngựa.
Nghiêm Linh đi rồi, sắc mặt của Lâm Sương cũng trầm xuống, nói: "Diệp đại sư, ta biết có chút đường đột, chẳng qua ta còn là có chuyện muốn nhờ ngài!"
Đối với biểu hiện của Lâm Sương, Diệp Viễn cũng chẳng thấy có gì bất ngờ, nói: "Nghiêm phu nhân là đang lo lắng chuyến này không thuận, muốn gửi gắm Linh Nhi cho ta?"
Lâm Sương sửng sốt, không ngờ Diệp Viễn đã thấy rõ tâm tư của nàng, lập tức gật đầu nói: "Đương gia của hai thương đội mất tích kia, vợ chồng chúng ta đều rất quen thuộc, đều là người vô cùng thận trọng. Bọn họ đã hoạt động rất nhiều năm trên tuyến đường này, trước nay chưa từng xảy ra sai lầm, không ngờ rằng lần này rốt cục..."