Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con… con cũng không rõ lắm, chính là có cảm giác như chạm vào cái gì đó, e rằng… có thể đột phá đến nửa bậc Thiên Thần.”

Theo tốc độ hai viên đan dược dần dần tan ra, thứ đồ này phảng phất như có điều gì đó huyền diệu, sau khi dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho hắn có loại cảm giác tỉnh ngộ.

Trịnh Khởi dừng ở Thần Quân tầng chín đã mấy vạn năm, thậm chí chậm chạp không sờ tới được cánh cửa Thiên Thần Cảnh.

Bước này, đối với Thần Quân tầng chín mà nói, quá khó!

Trịnh Khởi nằm mơ cũng không ngờ được, trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, hai viên đan dược của Diệp Viễn lại khiến hắn mò được ngưỡng cửa này.

Kìm chế chấn động trong lòng, Lãnh Vũ nói: “Tận dụng thời cơ, ngươi bế quan cho tốt đi! Thương thế của ngươi đã hồi phục năm, sáu phần, không cần ta hỗ trợ nữa.”

Trịnh Khởi gật đầu, tiếp tục nhắm mắt luyện hóa đan dược, Lãnh Vũ thì lặng lẽ rời khỏi mật thất.

Ra khỏi mật thấy, Lãnh Vũ đi thẳng tới tìm Diệp Viễn, hắn muốn biết rõ, rốt cuộc trong đan dược của Diệp Viễn có huyền cơ gì.

Lúc này, Diệp Viễn và Hiên Vũ đang nói chuyện phiếm.

Hiên Vũ nhìn Diệp Viễn, cười khổ nói: “Dù gì Ninh Trí Viễn cũng là gia chủ một nhà, ngươi thật sự không nể mặt hắn như vậy?”

Diệp Viễn cười nói: “Mặt mũi là của bản thân mình, không phải người khác cho. Diệp mỗ cũng không phải là bụng dạ hẹp hòi, nhưng không quen nhìn người khác bỏ đá xuống giếng. Nếu như không phải nể mặt mũi Ninh Thiên Bình, cho dù hắn ở cổng thủ cả đời, ta cũng sẽ không gặp hắn.”

Hiên Vũ thở dài nói: “Trong hoàng thành nhiều gia tộc như vậy, trước đây Ninh gia đúng là chịu ân huệ của ngươi lớn nhất, không ngờ được hắn ở trên hội nghị trưởng lão lại làm ra chuyện này, đúng là khiến người ta thất vọng. Bỏ đi, chẳng qua chỉ là một Ninh gia mà thôi, bây giờ dựa vào thực lực của ngươi, cho dù là hai vị phía trên kia, cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi mà hành sự.”

Đang nói chuyện, Lãnh Vũ hấp tấp chạy tới, vừa nhìn thấy Diệp Viễn đã hỏi: “Diệp Viễn, trong đan dược của ngươi có huyền cơ gì, vì sao sau khi Trịnh Khởi luyện hóa, lại sắp đột phá?”

Hiên Vũ vừa nghe, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Viễn.

Hai viên đan dược kia, hắn hiểu quá rõ, sao có thể giúp Trịnh Khởi đột phá?

Có phải là… Lãnh Vũ nhầm rồi không?

Diệp Viễn cười nói: “Mấy năm nay, ta lại có một vài cảm ngộ đối với đan dược, ta phát hiện dựa theo phương thức này luyện đan, sẽ làm cho đan dược sinh ra một ít biến dị. Không ngờ được, lại có thể giúp Trịnh huynh đột phá, coi như là niềm vui bất ngờ đi.”

Hiên Vũ và Lãnh Vũ nghe vậy đều là cả người chấn động, đan dược thần phẩm đã vô cùng lợi hại, lại tăng thêm dạng biến dị này, luyện chế được đan dược, quả thực là bảo vật vô giá!

Thật ra, Diệp Viễn đã sớm có phát hiện, từ sau khi đột phá Thần Quân Cảnh, dường như thần nguyên của hắn sinh ra một vài biến dị.

Sản sinh ra một tia, sức mạnh huyền diệu!

Bất luận là sử dụng võ kỹ hay là luyện đan, đều sẽ gia tăng lên một mức độ rất lớn.

Mặc dù Diệp Viễn cấp bốn, nhưng mà cũng không có sức mạnh thế giới, thế nhưng hắn lại có loại sức mạnh thần bí này.

Diệp Viễn gọi nó là… sức mạnh Hỗn Độn!

Hắn có thể cảm giác được, dường như sức mạnh Hỗn Độn so với sức mạnh thế giới càng thêm huyền diệu khó lường.

Rất rõ ràng, có sức mạnh Hỗn Độn, thực lực của Diệp Viễn chẳng những không thua kém Thần Quân Cảnh, ngược lại còn mạnh hơn một bậc!

Có điều việc này, chưa đủ để nói với người ngoài.

Cho nên, đối với hai người này, Diệp Viễn chỉ nói là dùng thủ pháp đặc thù để luyện đan, mới có thể làm cho đan dược sinh ra biến dị.

Thật ra, nguyên nhân chân chính khiến cho đan dược sinh ra biến dị chính là Hỗn Độn Thần Nguyên của hắn.

Có điều, Hỗn Độn Thần Nguyên là bí mật tuyệt đối của Diệp Viễn, hắn không thể nào nói cho người khác biết.

Cho dù là trong chiến đấu, Diệp Viễn cũng sẽ dùng sức mạnh Hỗn Độn bắt chước hiệu quả của sức mạnh thế giới, để tránh cho người khác nhìn ra kẽ hở.

Diệp Viễn phát hiện, sức mạnh Hỗn Độn của hắn bao hàm toàn diện, giống như trước đây hắn bắt chước cường giả ma tộc, cũng không có người nào có thể phát hiện.

Điều này cũng làm cho Diệp Viễn có suy đoán, sức mạnh Hỗn Độn cao cấp hơn so với sức mạnh thế giới.

Diệp Viễn có thể cảm giác được, thần nguyên của hắn dị biến, nguyên nhân là do những đường vân thần bí kia.

Có điều lời nói của Diệp Viễn cũng đủ chấn động.

Hiên Vũ vô cùng khiếp sợ nói: “Ngươi đúng thật là tuyệt thế thiên tài đan đạo! Trong mắt của ta, cho dù là Dược Tổ, ở tuổi của ngươi cũng không thể lợi hại hơn ngươi!”

Lãnh Vũ thở dài nói: “Tiểu tử nhà ngươi, nhất định chính là quái thai! Thực sự là không dám tưởng tượng, rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào! Ha ha, trước đây, tiểu tử nhà ngươi không thể nào đột phá, những tên kia ai cũng bỏ đá xuống giếng, bây giờ, ta muốn xem xem, bọn họ quỳ xuống liếm chân ngươi như thế nào!”

Hiên Vũ cười nói: “Còn không phải sao, bên ngoài đã có một người quỳ liếm, đã đợi ở ngoài cổng bảy ngày rồi! Ta đoán, tin tức Diệp Viễn trở về, không giấu được bao lâu!”

Lãnh Vũ sững sờ nói: “Là ai lại có thể nhận được tin tức nhanh như thế?”

Hiên Vũ cười nhạt nói: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là lão đầu Ninh Trí Viễn kia rồi!”

Nhắc tới Ninh Trí Viễn, sắc mặt Lãnh Vũ tối sầm, trầm giọng nói: “Đáng đời!”

Cuối cùng, vào ngày thứ mười lăm, Diệp Viễn gặp Ninh Trí Viễn.

Thời gian nửa tháng này, Ninh Thiên Bình vẫn luôn hầu ở ngoài cổng mà không có đi tìm Diệp Viễn.

Đối với biểu hiện của Ninh Thiên Bình, Diệp Viễn vẫn là rất hài lòng.

Gia hỏa này rất thông minh, biết mình nói chuyện giúp Ninh gia, sẽ chỉ phản tác dụng, cho nên hắn trực tiếp cái gì cũng không nói.

Nhưng mà, hắn vẫn luôn hầu ở ngoài cổng, cũng biểu hiện lập trường của Ninh gia.

Có tình có nghĩa, lại không mất đúng mực.

Ninh Thiên Bình này, đúng là làm cho Diệp Viễn không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.

“Ninh trưởng lão, thật sự xin lỗi, thân thể của Trịnh đại trưởng lão càng ngày càng sa sút, thực sự không thể trì hoãn được, cho nên mới chậm trễ Ninh trưởng lão, mong Ninh trưởng lão đừng trách!

Về sau mọi người còn phải gặp nhau, vẫn là phải cho nhau chút mặt mũi.

Chỉ là lời nói của Diệp Viễn, nghe thì vô cùng có lễ, nhưng hiển nhiên là cố ý.

Có đều nửa tháng này, Ninh Thiên Bình đã tiết lộ một góc núi băng của Diệp Viễn, Ninh Trí Viễn cũng ý thức được, không đắc tội nổi với tôn đại thần này.

Cho nên, hắn vạn vạn không dám đắc tội Diệp Viễn.

“Đúng vậy, đúng vậy, thân thể Trịnh huynh đệ liên quan đến an nguy của toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, đương nhiên phải đặt ở đầu tiên. Không biết tình hình của Trịnh huynh, bây giờ thế nào?” Ninh Trí Viễn không chút sơ hở nào hỏi một câu.

Lãnh Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng nói: “Không nhọc ngươi hao tâm? Lúc trước thì làm cái gì? Hắn bị đả thương, đến bây giờ cũng không thấy các ngươi có người tới thăm hắn!”

Từ sau lần hội nghị trưởng lão đó, Lãnh Vũ chưa bao giờ cho Ninh Trí Viễn một sắc mặt tốt.

Bối phận hắn cực cao, thực lực lại mạnh, hoàng thành Thiên Ưng này thật đúng là không có mấy người làm được gì hắn.

Ninh Trí Viễn đụng phải cái đinh này, vẻ mặt cũng là lúng túng.

Diệp Viễn cười nói: “Nếu như Diệp mỗ đã đột phá, đương nhiên Trịnh huynh không còn gì đáng ngại, Ninh trưởng lão có thể yên tâm.”

Mấy người đang nói chuyện, một bóng người từ ngoài cửa đi tới, không phải Trịnh Khởi thì còn là ai?

Lúc này, Trịnh Khởi đi lại mạnh mẽ, thân thủ nhanh nhẹn, nào còn có một chút dáng vẻ trọng thương đến nằm liệt giường?

Ninh Trí Viễn vừa nhìn thấy Trịnh Khởi, không khỏi kinh ngạc!

Thực lực đối phương chẳng những hoàn toàn khôi phục mà còn tiến thêm một bước, đột phá đến nửa bậc Thiên Thần!

“Ha ha ha, Diệp lão đệ, thực lực đan đạo của ngươi đúng là càng ngày càng xuất thần nhập hóa!” Trịnh Khởi cười lớn đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK