Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kéo dài tuổi thọ thêm năm trăm năm!”

Diệp Viễn vừa nói ra lời này khiến cho tất cả mọi người hít một hơi lạnh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc nóng rực không gì sánh được.

“Diệp Viễn, thức thời thì giao bảo vật ra đây! Nếu không thì ta sẽ làm ngươi chết không lành lặn!” Ngô Hạc lạnh lùng nói.

Tên còn lại nói rằng: “Diệp Viễn, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi đem bảo vật giao cho ta, thì ta có thể bảo đảm ngươi không bị làm sao! Có ta ở đây thì sẽ không có ai dám động tới ngươi!”

Người này tên là Chung Vô Bệnh, chính là đệ nhất sát tướng dưới trướng Tôn chủ U Sát, thực lực sâu không lường được.

Ngô Hạc nghe vậy thì biến sắc, nhưng vẫn thức thời không lên tiếng.

Hắn không có vốn liếng gì để so với Chung Vô Bệnh.

Diệp Viễn nghe vậy chợt cười to nói: "Xem bộ dáng của các ngươi thì đều muốn nuốt chửng tiểu gia ta đây đúng không?”

Chung Vô Bệnh không buồn không vui nói: “Lẽ nào đến bây giờ mà trong lòng ngươi còn cho rằng sẽ xuất hiện vận may?”

“Các ngươi tìm bảo vật của các ngươi, nếu không trêu chọc tiểu gia ta thì các ngươi còn có thể sống lâu thêm một chút. Hết lần này tới lần khác các ngươi đui mù muốn tìm chết thì ta cũng không còn biện pháp nữa.” Diệp Viễn làm vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Hai người quay mặt nhìn nhau, không biết tên Diệp Viễn này kiếm đâu ra suy nghĩ bản thân mình ưu việt đến như vậy.

Nơi đây cường giả như mây, giống như Chung Vô Bệnh này chính là người đứng hàng đầu trên Thiên Sát Bảng, Diệp Viễn dựa vào cái gì mà kêu gào ở chỗ này?

Tiểu tử này, chẳng lẽ là bị điên?

“Cuồng vọng ngu xuẩn! Ngô Hạc, chuyện của các ngươi ta sẽ không nhúng tay vào nữa, còn về bảo vật thì ngươi tự hiểu.” Chung Vô Bệnh thản nhiên nói.

Trong lòng Ngô Hạc vui mừng, ý tứ của Chung Vô Bệnh là muốn chia đều bảo vật.

Nhưng mà hắn cũng biết, công hiệu của Thiên Thọ Hương chỉ có thể dùng một lần, tiếp tục dùng nữa cũng sẽ không có hiệu quả.

“Ha ha, Chung lão đại yên tâm, tất nhiên Ngô mỗ hiểu được!”

Ngô Hạc làm bộ dáng ăn chắc Diệp Viễn, đắc ý nói: “Tiểu tử, ta đã sớm nói qua, đừng để rơi vào trong tay ta, hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe! Hôm nay ta sẽ để ngươi nếm thử thủ đoạn của Ngô mỗ ta!”

Sắc mặt Thiệu Khải trầm xuống, nhưng vẫn che trước mặt Diệp Viễn nói: “Ngô Hạc, muốn động đến Diệp Viễn thì phải qua ải của ta trước!”

“Ha ha, Thiệu Khải, đến bây giờ ngươi vẫn còn chưa giác ngộ hay sao? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?” Ngô Hạc cười lạnh nói.

Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai Thiệu Khải, bình tĩnh nói: “Loại mặt hàng rác rưởi này ta tự mình tới dọn dẹp là được rồi.”

Thiệu Khải thực sự không còn gì để nói, Diệp Viễn cảm thấy bản thân mình quá hoàn hảo. Mạnh miệng như vậy mà cũng không sợ bị cuốn lưỡi.

Ngô Hạc là cường giả có xếp hạng một trăm trên Thiên Sát Bảng, không có bao nhiêu võ giả Vô Tướng Cảnh là đối thủ của hắn. Diệp Viễn cũng chỉ là Thiên Khải Cảnh, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Ngô Hạc.

“Ngu xuẩn, ta sẽ để ngươi xem một chút cái gì gọi là thực lực tuyệt đối!”

Ngô Hạc lạnh lùng quát một tiếng, trong nháy mắt uy áp Vô Tướng Cảnh tầng chín bộc phát ra, quả thực kinh người không gì sánh được.

“Thiên Sát Bảng mới phát kỳ này, Ngô Hạc đã tăng thêm ba mươi hạng, tốc độ tiến bộ của hắn quá kinh người!”

“Đúng vậy! Người dưới trướng Tôn chủ Liệt Hỏa đều có tốc độ tiến bộ vô cùng kinh người, đợi một thời gian nữa thì hắn rất có khả năng trở thành loại tồn tại giống như Tôn chủ Lãnh Huyết kia.”

“Diệp Viễn cũng thật không biết tự lượng sức mình, cho dù hắn có thể tiến vào Thiên Sát Bảng thì cường giả xếp hạng thứ một trăm cũng không phải cảnh giới mà hắn có thể khiêu chiến.”

Ngô Hạc cũng có ý khoe khoang, lập tức bộc phát toàn bộ thực lực của mình ra. Không ít người nhìn thấy một màn này, đều âm thầm kinh hãi.

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của mọi người, Ngô Hạc cũng âm thầm tự đắc.

“Diệp Viễn, hãy xem đây! Đây chính là sự chênh lệch lực lượng giữa ngươi và ta, ngươi chỉ là một tên Thiên Khải Cảnh nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta! Đi chết đi!”

Một quyền kinh thiên động địa đập đến trước mặt Diệp Viễn.

Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Viễn mở mắt sau đó đánh ra một chưởng!

“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”

Lúc này đây, không hề có Thanh Long lao nhanh ra mà chỉ là một cỗ năng lượng ba động quỷ dị lan tràn ra.

“Ầm!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ngô Hạc bị chưởng lực chấn đến máu tươi phun ra, ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên con ngươi của Chung Vô Bệnh co rút lại nhìn về phía Diệp Viễn, ánh mắt sắc bén không gì sánh được.

Hắn rất muốn nhìn kỹ rốt cuộc Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn gì mà đánh bại được Ngô Hạc, nhưng căn bản hắn nhìn không ra.

Chung Vô Bệnh thừa nhận, uy lực của một chưởng này rất mạnh, thế nhưng để nói có thể đối phó với Ngô Hạc thì căn bản là chuyện không có khả năng.

Nhưng đến cùng là chuyện gì đang xảy ra vào lúc này?

Chung Vô Bệnh không cách nào lý giải được!

Diệp Viễn nhàn nhạt đảo mắt qua mọi người, chậm rãi mở miệng nói: “Hiện tại, còn ai muốn lên thử thêm một lần không?”

Những nơi Diệp Viễn đảo mắt qua mọi người đều cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn.

Một chưởng này của Diệp Viễn đã trực tiếp trấn trụ tất cả mọi người.

Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Viễn dừng lại trên người Chung Vô Bênh, cười nhạt nói: “Chung lão đại, chi bằng... chính ngươi đến thử một lần? Cái Thiên Thọ Hương này có thể kéo dài tuổi thọ năm trăm năm đấy.”

Sắc mặt Chung Vô Bệnh đen lại, trên mặt có chút giữ không nổi bình tĩnh.

Diệp Viễn vậy mà lại không hề có dáng vẻ sợ hãi, thật khiến hắn có chút đắn đo suy nghĩ.

Tiểu tử này quá tà môn, rõ ràng chỉ có thực lực Thiên Khải Cảnh mà lại có thể một chưởng chấn trọng thương Ngô Hạc.

Cho dù chính bản thân Chung Vô Bệnh, cũng không có khả năng đạt đến một bước dễ dàng như vậy!

“Xuy xuy...”

“Không tốt, vòng bảo hộ của Ngô Hạc bị phá vỡ nên đã tác động đến đại trận!” Có người cả kinh kêu lên.

Đúng lúc này, một ngọn hỏa diễm màu trắng quỷ dị từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao lấy người Ngô Hạc.

Chỉ trong vòng hai nhịp thở thì cả người Ngô Hạc đã bị đốt thành than đen, lúc này ngọn hỏa diễm màu trắng kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Một Ngô Hạc không ai sánh kịp, cứ như vậy mà bị đại trận gạt bỏ.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng mọi người càng thêm rét lạnh.

Uy lực của hỏa diễm màu trắng này quá kinh khủng, ngay cả Tôn chủ mạnh nhất khi đến đây thì cũng đều chết chắc!

Thảo nào lần trước lại có hai gã cấp bậc Tôn chủ bỏ mạng ở nơi đây.

Nhìn thấy một màn này, Chung Vô Bệnh cũng biến sắc, tâm tư muốn xuất thủ cũng lập tức bị tiêu tán không còn chút tung tích, mở miệng nói với Diệp Viễn: “Xem ra là ta đã coi thường ngươi rồi! Từ giờ trở đi, mọi người sẽ tự kiếm bảo vật bằng chính bản lĩnh của mình!”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều giật mình trong lòng.

Chung lão đại là ai chứ? Hắn như vậy mà lại lùi bước!

Lời này của Chung Vô Bệnh chẳng khác gì là thừa nhận Diệp Viễn ngang bằng địa vị với hắn.

Từ trước đến nay ở Tu La Tràng, Chung Vô Bệnh đều nói một chứ không nói hai. Vậy mà hôm nay hắn lại nhượng bộ một tên xếp hạng dưới cùng của Thiên Sát Bảng.

Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, sớm nói như thế thì đã xong chuyện rồi có phải khoẻ không? Vì sao cứ muốn tìm người ra chịu chết! Các ngươi cứ làm dáng vẻ như có chung mối thù, thật sự buồn cười vô cùng. Ta có thủ đoạn tách ra khỏi những tên Thi vệ kia thì dựa vào cái gì phải dập đầu cùng chết với các ngươi? Đổi lại là các ngươi thì các ngươi sẽ làm như vậy sao?”

Lời của Diệp Viễn kiêu ngạo không gì sánh được, nhưng đã nói ra tình hình thực tế.

Nếu như người khác có thủ đoạn tách ra khỏi những tên Thi vệ kia thì cũng không có khả năng chờ người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK