Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Trong dược đỉnh toát ra một làn khói xanh, đan dược bên trong đã trở thành thuốc hư.

Diệp Viễn khẽ thở dài một tiếng, nói: “Lại thất bại! Lẽ nào đan dược chữa trị Thần Hải này, thật sự không thể luyện chế được sao?”

Vì trợ giúp Tạ Tĩnh Nghi khôi phục nên hắn đã luyện chế đan dược để chữa trị Thần Hải, nhưng nửa năm qua, Diệp Viễn thất bại không biết bao nhiêu lần.

Hắn đã thử không dưới hơn một ngàn phương pháp phối hợp linh dược, nhưng chưa từng một lần thành công.

Mà hơn một ngàn loại phương pháp phối hợp này cũng chính là những phương pháp tinh túy được chọn lọc mà hắn thôi diễn ra.

Trong đầu hắn đã thôi diễn ra ít nhất mấy vạn loại đan phương.

Nhưng cuối cùng, đại bộ phận đều bị chính hắn loại bỏ.

Vì thôi diễn ra mấy đan phương hoàn toàn mới này, có thể nói Diệp Viễn đã dốc hết tâm sức.

Nhưng mà, kết quả lại làm cho hắn cực kì thất vọng.

"Ngươi đã cố hết sức rồi, tuy đan thần là cường giả thần đạo, nhưng cũng không phải là Chúa Tể Vạn Vật. Sức người cũng có hạn, ngươi cũng không cần phải nổi giận. Ở Thông Thiên Giới chưa từng nghe nói qua đan dược chữa trị Thần Hải, ngươi muốn tự mình sáng tạo ra lẽ nào lại dễ như vậy?" Thân ảnh Vô Trần hiện ra, nhẹ nhàng khuyên.

Diệp Viễn cười nói: "Ta không có nhụt chí, trên thực tế, qua nửa năm triển khai thí nghiệm, ta cảm thấy khoảng cách chạm đến nó đã rất gần! Chỉ là, khoảng cách này, vẫn chưa thể phá vỡ, làm cho ta hơi buồn bực. Ta cảm giác chỉ cần phá vỡ tầng ngăn cách này, thực lực đan đạo của ta sẽ còn tiến thêm một bước!"

Vô Trần giật mình nhìn Diệp Viễn, phảng phất như không biết hắn vậy.

Hắn biết, hiện tại trình độ đan đạo của Diệp Viễn đã mạnh hơn rất nhiều so với Tiên Lâm Thiên Tôn.

Tiến thêm một bước, hắn có chút không dám tưởng tượng.

Tên tiêu tử này, lẽ nào không có giới hạn sao?

"Nước đến tự nhiên sẽ thành sông, quá mức tận lực ngược lại sẽ phản tác dụng. Trong khoảng thời gian này, không bằng ngươi cứ thư giãn một chút. E rằng, ngày nào đó sẽ thông suốt được." Vô Trần nói.

Diệp Viễn gật đầu, cười nói: "Cũng là thời điểm nên xuất quan rồi, sợ rằng có vài người đã đợi đến gấp gáp rồi.”

Diệp Viễn xuất quan, Long Chiến đã sớm chờ hắn.

"Chủ nhân, có một cái khách nhân chờ ngươi ở sương phòng Huyết Diêm điện." Long Chiến nói.

Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: "Ngươi đi xuống đi, ta biết rồi."

Đi được hai bước, Diệp Viẽn bỗng nhiên quay đầu nói: “Ngươi đi tìm Phiền Vũ lấy một nhóm linh dược tới, cứ bảo là ta lấy, đây là đan phương. Ngươi dừng ở cảnh giới nửa bước Quy Khư đã lâu rồi đúng không?.”

Nghe được lời này, toàn thân Long Chiến không khỏi chấn động, nội tâm dâng lên một niềm vui sướng, vội vã quỳ xuống, nói: "Tiểu nhân dừng ở cảnh giới này đã mười lăm nghìn năm rồi!"

Diệp Viễn "Ừ" một tiếng, nói: "Thiên phú của ngươi không tệ, nguyên bản khi tiến nhập Thông Thiên Giới, là có thể đột phá Quy Khư. Chỉ tiếc, bị lỡ. Xem ngươi mấy năm này làm việc cần cù chăm chỉ, vậy để ta giúp ngươi một đoạn đường!"

Long Chiến kích động đến toàn thân run rẩy, nói: "Long Chiến đa tạ chủ nhân!"

Diệp Viễn đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Long Chiến nắm thật chặt bàn tay, trên mặt bởi vì hưng phấn nên lộ ra vẻ hơi phiếm hồng.

Đây là lần đầu tiên trong hơn mười vạn năm hắn kích động như thế.

Vốn là nhân tâm đã khô cằn như mảnh đất, lại bỗng xuất hiện một gợn sóng.

Mười vạn năm qua, giờ nào khắc nào hắn cũng oán thán vận mệnh của mình.

Cả người hắn dường như rơi vào hắc ám, cho đến khi Diệp Viễn xuất hiện.

Long Chiến chưa bao giờ nghĩ tới, người đi ra từ thế giới Tiên Lâm giống hắn này lại có thiên phú tuyệt vời như vậy.

Toàn bộ Vương thành Tạp Bằng, đều bị tân chủ nhân của hắn khuấy động tạo nên từng làn sóng mãnh liệt.

Thế lực ở khắp nơi, tất cả đều vây quanh chủ nhân hắn.

Hầy! Một bước sai, cả đời đều sai! Sau này nhất định phải cố gắng gấp bội, hy vọng có thể được chủ nhân tha thứ!" Long Chiến than thở nói.

Thời điểm Diệp Viễn nhìn thấy Ý Hàm thì đã không khỏi có chút ngoài ý muốn.

"Nguyên Tiêu gặp qua điện chủ, không nghĩ tới điện chủ vậy mà tự mình đến đây." Diệp Viễn chắp tay nói.

Trong ánh mắt Ý Hàm lóe lên vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Vậy mà ngươi đã sớm đoán được thân phận của ta! Xem ra, là ta đã coi thường ngươi rồi!"

Diệp Viễn cười nói: "Lúc đó không nghĩ tới, nhưng lúc từ Bách Hiểu Đường trở về thì đã tỉ mỉ nghĩ lại, trên người điện chủ có rất nhiều điểm đáng ngờ."

Ý Hàm cười thản nhiên, nói: "Thảo nào Tạp Tân lại chết ở trong tay ngươi, trình độ của hắn so với ngươi thì kém quá xa!"

Diệp Viễn cười nói: "Điện chủ quá khen rồi."

Ý Hàm cười khanh khách nói: "Ta còn ngại khen không đủ đây! Xem ra, ta quả nhiên không có tìm sai người."

Diệp Viễn liếc Ý Hàm với thâm ý sâu sắc, nói: "Điện chủ tự mình đến đây, chẳng lẽ là muốn tới trả nhân tình cho ta?"

Ý Hàm oán trách nhìn cái liếc mắt của Diệp Viễn, trên mặt mang theo vẻ phong tình, nói: "Tiểu tử này, cũng không chịu giúp tỷ tỷ một chuyện nhỏ, còn bắt ta trả nhân tình sao?"

Diệp Viễn nổi da gà khắp người, cười nói: “Điều này điện chủ muốn vội vàng cũng không được! Nếu như ta đoán không nhầm thì đã có không ít Vương thành Ma Dược Đường hội tụ ở Vương thành Tạp Bằng nha. Ta mở ra Khai Đàn Giảng Đạo, thực lực của cả Huyết Diêm điện cùng Ma Dược Đường trong Hoàng thành Đạt Lan đều tăng thêm một cấp độ. Nhân tình này lớn đến nhường nào, điện chủ hẳn phải biết rất rõ, không cần ta phải nói ra!”

Vẻ mặt Ý Hàm u oán, nhìn qua thì điềm đạm đáng yêu, nhưng thật là muốn mạng người.

Nàng thở dài nói: "Tin tức của Huyết Diêm điện đều là cùng chung, vậy nên hẳn là Vương thành điện chủ biết đến sự tồn tại của ngươi, đương nhiên sẽ không bỏ qua ta. Nhiều người như vậy tìm đến, ta cũng không thể đuổi hết đi được? Đừng nhìn tỷ tỷ quản Huyết Diêm điện, tỷ tỷ cũng khó xử lắm nha!"

Thần thái kia của Ý Hàm, nếu ai khác trông thấy thì cả người sẽ mềm nhũn.

Chỉ là, nếu như không phải là bởi vì đánh không lại nàng, thì Diệp Viễn đã sớm quát nàng từ lâu rồi!

Thực sự nữ nhân này tính toán thật hay, vừa muốn con ngựa chạy, vừa muốn con ngựa không ăn cỏ.

Ngươi cho rằng đóng giả khả ái thì tiểu gia sẽ bằng lòng ngươi sao?

Hai mắt Diệp Viễn nheo lại, thản nhiên nói: "Điện chủ giết ta đi, việc này không cần bàn nữa!”

Trong nháy mắt vẻ mặt Ý Hàm từ trời quang mây tạnh chuyển sang âm u gào thét, một khắc trước còn nghĩ mị hoặc Diệp Viễn, một khắc sau đã là mặt như phủ băng.

Một cỗ sát ý mạnh mẽ bay tới, nhưng Diệp Viễn cũng không động, không có chút sợ hãi nào.

Hắn biết, chắc chắn Ý Hàm sẽ không giết hắn.

Nàng tự mình đứng ra, thu lại nhân tình của bản thân, nhất định là có việc cần mình làm.

Quả nhiên, sát ý của Ý Hàm hạ thấp, buồn bã nói: "Tiểu tử này thật đúng là khó chơi! Nói đi, ngươi có điều kiện gì!"

Diệp Viễn mỉm cười, nói: "Hai điều! Điều thứ nhất, đây coi là một nửa của nhân tình, bây giờ sẽ thực hiện! Điều thứ hai, một tháng sau, ngươi triệu tập tất cả mọi người đến Huyết Chiến đài, ta sẽ liên tục giảng kinh nửa tháng. Còn việc có thể lĩnh ngộ nhiều hay ít thì nhìn vào tạo hóa của chính bọn họ, ta cũng không có thời gian mỗi ngày hao phí tại đây. Ừm... Còn có một việc, chính là cái tên Khổng gì kia của Ma Dược Đường Vương thành Hắc Ngọc, ta không muốn nhìn thấy bọn hắn, bảo bọn hắn cút ngay!"

Diệp Viễn biết, đem tất cả ân tình này để đổi thì tuyệt đối Ý Hàm sẽ không bằng lòng

Cho nên hắn lấy lui làm tiến, trước tiên dùng một nửa nhân tình đã.

Ý Hàm khe khẽ thở dài, nói: "Tiểu tử này, thật đúng là một điểm thua thiệt cũng không chịu! Được rồi, tỷ tỷ bằng lòng ngươi."

Nói xong, Ý Hàm lấy ra khế ước tinh huyết, hơi bấm tay niệm thần chú, tinh huyết bên trong khế ước bắt đầu bốc cháy lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK