"Đưa... Đưa cho ngươi?" Từ Hành trợn to hai mắt, mặt đầy vẻ không dám tin.
Sao phải chắp tay tặng cho người khác loại Thiên Đại cơ duyên tứ tượng chân huyết này?
Không chỉ Từ Hành mà trên mặt những người khác đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Đừng nói tiểu tử này vì tán gái mà quá mất giá chứ?
Không ít người nhìn Lãnh Thu Linh bằng ánh mắt hâm mộ tới cực điểm.
Bọn hắn chỉ hận mình không có dung mạo của Lãnh Thu Linh, làm cho Diệp Viễn đưa đại cơ duyên này cho mình thì thật tốt biết bao!
Lấy được chân huyết Chu Tước thì không chỉ là tăng tu vi đơn giản như nói, nó tương đương với việc cho võ giả tẩy tinh phạt tủy lần nữa, định hình lại tiềm năng để cho võ giả tương lai có không gian phát triển lớn mạnh hơn.
Đặc biệt là thiên tài tuyệt thế như Từ Hành và Lãnh Thu Linh có cơ hội bước vào cảnh giới Thiên Tôn ở tương lai!
Cái cảnh giới đó chính là sự tồn tại trong truyền thuyết, ai mà không động tâm chứ?
Lãnh Thu Linh gật đầu nói: "Không có Diệp Thần thì cho dù ta có biết Chu Tước chân huyết ở nơi nào nhưng không có khả năng có nó được."
Ánh mắt Kế Tầm gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Diệp Viễn, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tất cả mọi người đều không phát hiện mặt trời mới thật sự là chân huyết Chu Tước nhưng tại sao hắn có thể phát hiện được?
Kế Tầm từ Ma Vũ thiên tôn mới biết được mặt trời gay gắt trên bầu trời mới thật sự là chân huyết Chu Tước, vốn còn ôm hy vọng rất lớn, cho rằng sẽ không có ai phát hiện.
Đáng tiếc khi hắn ta đi ra từ lòng đất phát hiện tia nắng gay gắt trên bầu trời đã sớm không thấy tăm hơi.
Trên trời vẫn là bầu trời đó nhưng chân huyết Chu Tước nhưng không có ở đây, điều này làm cho hắn ta gần như phát điên.
"Khặc khặc, tiểu tử này thật thú vị! Có thể nói che dấu chân huyết Chu Tước là suy nghĩ độc đáo, tất cả mọi người đều có thể thấy nó, tất cả mọi người đều được nó chiếu sáng, nhưng mà... Căn bản không ai có thể nghĩ rằng Mặt Trời trên đỉnh đầu bọn hắn chính là chân huyết Chu Tước. Nhưng mà tiểu tử này làm được!" Ma Vũ thiên tôn cười quái dị nói.
Cuối cùng Ma Vũ thiên tôn vẫn bị Kế Tầm trấn áp nhưng Kế Tầm không có cách nào tiêu diệt hắn ta, chỉ có thể phong ấn hắn ta, không cho hắn ta cơ hội khôi phục.
Lúc này Ma Vũ thiên tôn thấy Diêp Viễn lại sinh ra sự hứng thú dày đặc.
"Hừ! Cho dù hắn khác biệt với người khác thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!" Kế Tầm lạnh lùng hừ nói.
Ma Vũ thiên tôn cười nói: "Ha ha, ngươi có nghĩ tới việc có thể trên người tiểu tử này sẽ cất giấu bí mật lớn hơn hay không?"
Kế Tầm khẽ rung động nhưng vẫn khinh thường nói: "Cho dù trên người hắn có bí mật lớn hơn nữa thì có thể so sánh với đại bảo bối Tiên Lâm thiên tôn sao?"
Ma Vũ thiên tôn nói: "Trái lại năm đó thiếu chút nữa Tiên Lâm thiên tôn đã đột phá cảnh giới Thiên Đế, Cửu Thương đại nhân kém một bậc khi so với hắn."
Bên này Từ Hành không kiềm được sự tức giận trên mặt.
Mới vừa nãy hắn còn nói lời thề son sắt rằng Diệp Viễn là con kiến hôi, không có đại khí vận nhưng trong nháy mắt mặt mũi của hắn bị vả bôm bốp.
Diệp Viễn lấy được chân huyết Chu Tước trực tiếp đưa cho Lãnh Thu Linh.
Từ Hành hắn lấy được chân huyết Bạch Hổ nhưng chọn luyện hóa.
Bây giờ lại chạy tới nói ta ngươi đều có đại khí vận gì đó thì quả thực là đang làm trò cười.
Cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ xung quanh, Từ Hành hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lý Khang cũng hơi kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, gật đầu một cái rồi nói với Lãnh Thu Linh: "Một khi đã như thế rồi, vậy thì bắt đầu đi?"
Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, tung người nhảy một cái, bay đến cửa trước của Chu Tước.