Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Minh nghe thấy, sắc mặt không khỏi lúng túng, giống như là Cố Hồng đây là đang muốn nói hắn.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Cố Hồng là người khôn khéo, nhìn thấy sắc mặt Dư Minh, không khỏi tò mò hỏi: “Sao vậy? Nhìn bộ dáng này của ngươi, chẳng lẽ lại vì nhiệm vụ này mà đến? Ha, lão đệ từ lúc nào mà có bản lĩnh này, thế mà biến thành luyện dược sư rồi hả?”

Sắc mặt của Cố Hồng thay đổi khi nói chuyện.

Biết rõ là không gạt được, Dư Minh không thế làm gì khác hơn nói: “Không phải là tiểu đệ nhận, là vị Diệp tiểu huynh đệ này nhận. Có điều ta cảm thấy, Diệp tiểu huynh đệ này có vài phần bản lĩnh, hay là… để hắn thử một lần?”

Kỳ thật trong lòng Dư Minh cũng không chắc chắn, chung quy thì cảnh giới của Diệp Viễn là bày ra ở đó.

Hắn cũng không nghĩ tới, thái độ bây giờ của Cố gia đối với nhiệm vụ này lại như vậy.

Sớm biết như vậy, hắn đã không lội vũng nước đục này rồi.

Cố gia ở Cổ Phong Thành là một trong tam đại thế gia, thực lực chỉ đứng sau phủ thành chủ.

Vạn nhất mạo phạm đến Cố gia, người ta chỉ cần một tay là có thể bóp chết tiếu nhân vật này rồi.

Đừng có nhìn hắn và Cố Hồng xưng huynh gọi đệ, thân phận của Cố Hồng cao hơn hắn rất nhiều.

Có thể leo lên con người Cố Hồng này, Dư Minh cũng đã phải trả cái giá rất lớn.

Nhưng mà nếu như Dư Minh mạo phạm cố gia, Cố Hồng nhất định sẽ không khách khí đi đối phó hắn.

Thể diện đại gia tộc, nào có thế cho phép kẻ khác khinh nhờn!

Vốn tưởng rằng Cố Hồng sẽ nể mặt, ai ngờ hắn vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống nói: “Dư lão đệ, ngươi đây là đang làm ta khó xử mà! Nhiệm vụ này của nhà chúng ta chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ ràng sao? Mấy dược sư ở Đan Tông cấp cao cũng không có cách nào, coi như là những người nhận nhiệm vụ kia đều là tay mơ, nhưng mà ít nhất cũng là cường giả Đan Tông. Tiêu tử này ngay cả một hung chương cũng đều không có, vừa nhìn là biết đến đục nước béo cò!”

Lời nói của Cố Hồng không có chút khách khí, gần như là không chừa cho Diệp Viễn một tý mặt mũi nào.

ở trước mặt người khác nói lời như vậy, không nói gì đến chuyện đả kích người khác, như thế đã là không tôn trọng rồi.

Chỉ là, Cố Hồng là đại quản gia của CỐ gia, hắn có quyền không tôn trọng người khác.

Chỉ là một tên Thần Du cảnh nho nhỏ mà thôi, căn bản là hắn không coi ra

gì-

“Đây…” Dư Minh rơi vào tình thê’ khó xử, rất lúng túng.

“Dư lão đệ, đừng trách lão ca không nể mặt ngươi, nhưng tên tiểu tử này quá không đáng tin cậy! Ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem, chỉ là một tiểu tử Thần Du Cảnh, có thể trị được bệnh của đại tiếu thư sao? ở chỗ ta thì dễ nói rồi, nhưng mà nếu ngươi chọc giận gia chủ, thì ngươi biết hậu quả rồi đó!” Cố Hồng không chút lưu tình nói.

Dư Minh nghe vậy không khỏi cả kinh, chỉ là nhận một cái nhiệm vụ mà thôi, hắn không nghĩ tới còn có thể như vậy.

Hắn nhìn Cố Hồng, rồi lại nhìn Diệp Viễn, phát hiện vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Viễn, dường như là không đế ý tới thái độ của Cố Hồng cho lắm.

Chẳng lẽ, Diệp Viễn có thể nắm chắc?

Dư Minh không khỏi nhớ lại bộ dạng lúc Diệp Viễn mới phi thăng, hình như cũng là biểu cảm này.

Lúc đó Dư Minh cho rằng Diệp Viễn đến một kích cũng không chịu được, ai mà biết được thế mà Trình Giang lại thua.

Nếu như thuật luyện dược của Diệp Viễn thực sự lợi hại như vậy, sau này hắn đương nhiên là cỏ thể trở thành một đại nhân vật kinh thiên động địa trong Cổ Phong Thành.

Chỉ là bệnh của đại tiếu thư Cố gia, Dư Minh biết rất rõ. Nhiều cường giả Đan Tông như vậy cũng đều bó tay toàn tập, thì Diệp Viễn có thể trị khỏi sao?

Vạn nhất chọc giận gia chủ Cố gia, cái hậu quả này…

Rốt cuộc là có nên đánh cược một lần hay không?

“Lão ca, để hắn thử một chút đi! Vị tiểu huynh đệ này của ta là một thánh thủ đan đạo, nói không chừng thật sự được thì sao? Có vấn đề gì, Dư mồ xin gánh chịu!” Không biết quỷ xui thần khiến thế nào mà Dư Minh lại nói một câu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK