Đợi đến khi Diệp Viễn khắc xong sáu chữ “Kiếm”, Mạc Vân Thiên cuối cùng cũng hiểu Diệp Viễn muốn làm gì rồi!
Lẽ nào nói, Diệp Viễn muốn dùng phương pháp khắc chữ, khắc toàn bộ lĩnh ngộ của bản thân về Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết lên tảng đá lớn này?
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Vân Thiên không dám có chút sơ suất, ánh mắt trân trân nhìn vào thanh kiếm trong tay Diệp Viễn!
Mặc dù Mạc Vân Thiên cũng từ cửu Thiên Lộ xông ra, nhưng lĩnh ngộ của hắn đối với Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết cũng chẳng có gì cao thâm, thậm chí còn có chỗ không bằng với Thiên Vũ.
Có được một cơ hội quan sát như thế này, làm sao hắn có thế bỏ lỡ được?
Chữ “Kiếm” trên tảng đá càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu xa huyền bí, Mạc Vân Thiên lại có cảm giác không theo kịp!
Diệp Viễn là dùng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết để khắc chữ, Mạc Vân Thiên hoàn toàn hiểu rõ ý cảnh trong chữ. Nhưng đột nhiên hắn cũng phát hiện, sự lý giải của mình về kiếm ý trước đây vậy mà lại có rất nhiều chỗ thiếu sót!
Đợi đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ “Kiếm” thứ hai mươi mốt, trong đầu Mạc Vân Thiên nổ “ầm” một tiếng, có cảm giác bỗng nhiên trở nên thông suốt!
Diệp Viễn bắt đầu khắc từ kiếm ý của Linh Dịch cảnh, đợi đến khi khắc xong chữ thứ hai mươi mốt thì đã là ý cảnh kiếm ý của Hóa Hải tầng ba.
Mà cảm ngộ kiếm ý của Mạc Vân Thiên hiện tại đang bị kẹt ở chỗ này rất lâu rồi!
Lúc Diệp Viễn hoàn thành nét khẳc cuối cùng của chữ “Kiếm” thứ hai mươi mốt, Mạc Vân Thiên cảm thấy tâm thần rung động, trong lồng ngực thoải mái vô cùng!
Bị kẹt trong đám sương mù dày đặc kia bao lâu nay giờ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thông suốt sáng tỏ!
Lúc này, con mắt của mạc Vân Thiên đến chớp cũng không dám chớp, chỉ sợ bỏ lỡ mất bất cứ một động tác nào của Diệp Viễn!
Có điều, từ chữ thứ hai mươi hai trở đi, Mạc Vân Thiên bắt đầu có cảm giác tối tăm khó hiểu, dần dần hắn đã không theo kịp tiết tấu của Diệp Viễn nữa.
Đợi đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ thứ hai mươi bốn, Mạc Vân Thiên đã hoàn toàn không hiểu được.
Hắn chỉ cảm thấy mỗi một chữ “Kiếm” đều là kiếm khí tung hoành, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng sắc bén.
Đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ thứ hai mươi tám, Mạc Vân Thiên bỗng “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Đây là kiếm ý thuộc Hồn Hải cảnh, đã hoàn toàn vượt qua cực hạn của Mạc Vân Thiên.
Bởi vì Mạc Vân Thiên luôn đi lên theo kiếm ý của Diệp Viễn, mà kiếm ý của Hồn Hải cảnh đã hoàn toàn không phải hắn có thể tiếp nhận được.
Lúc này Mạc Vân Thiên có chút không cam lòng rời mẳt đi.
Hắn không dám nhìn tiếp nữa, nếu tiếp tục nhìn hắn sẽ bị kiếm ý của Diệp Viễn giết chết.
Cảnh giới của Diệp Viễn hiện giờ so với hắn cũng không kém bao nhiêu, nếu như thực sự ra tay với hắn thì đến kiếm cũng không cần dùng tới.
Đây chính là khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn!
Mặc dù như vậy, thu hoạch của Mạc Vân Thiên hôm nay là vô cùng to lớn!
“Đinh!
I/
Khắc xong chữ “Kiếm” thứ bốn mươi lăm, Diệp Viễn nhẹ nhàng bay xuống, đáp xuống trước mặt Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên liếc Diệp Viễn một cái, không nhịn được cảm thán nói: “Thật không ngờ kiếm ý của sư đệ lại đã đạt được đến bước đáng sợ như thế này
_’a • I II
rồi!
Đối với Diệp Viễn, sự kính phục của Mạc Vân Thiên là phát ra từ nội tâm.
Hắn biết bản thân và Diệp Viễn hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, ganh đua so sánh cũng không có một ý nghĩa gì.
Nghĩ như vậy, Mạc Vân Thiên lại cảm thấy khoáng đạt thông suốt rồi.