Nếu muốn bán đan dược, thì trước hết cần phải Ổn định được nguồn linh dược, tìm một cửa hàng lớn để giao hàng đương nhiên là lựa chọn hàng đầu
Chỉ là Quân Thiên Vũ vẫn không thể nào hiểu được, Diệp Viễn không tìm cửa hàng Thiên Duyên là cửa hàng lớn nhất để hợp tác, mà lại đi tìm một cửa hàng trung như Lưu Tinh để hợp tác.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Cửa hàng Thiên Duyên ở Cổ Phong Thành như mặt trời ban trưa, dường như là chiếm cứ một nửa giang sơn. Thế lực lớn như vậy, làm sao có thể đồng ý hợp tác với một cái Dược Hương Các nho nhỏ được? Hợp tác với cửa hàng Thiên Duyên, chúng ta không có được quyền lực ngang nhau, bọn họ cũng không cho chúng ta có cái quyền lực này. Thay vì đi nếm mùi thất bại, không bằng chúng ta lùi lại một bước, tìm cửa hàng Lưu Tinh để hợp tác thật tốt. Cửa hàng Lưu Tình ở CỔ Phong Thành chiếm thị trường rất nhỏ, vẫn luôn bị cửa hàng Thiên Duyên ép đến sít sao. Ta nghĩ… bọn họ hẳn rất muốn mở thêm thị trường ở Cổ Phong Thành này.”
Đối với tên mới của cửa hàng, Diệp Viễn đã sớm suy nghĩ xong, gọi là Dược Hương Các.
Quân Thiên Vũ hiển nhiên là không phải rất hiểu phương diện này, nghe Diệp Viễn giải thích xong mới bừng tỉnh ngộ.
Có điều Diệp Viễn đương nhiên sẽ không nói với Quân Thiên Vũ, kiếp trước hắn có giao tình khá sâu với tổng hội trưởng của cửa hàng Lưu Tinh.
Đời này từ hạ giới phi thăng lên, đương nhiên là muốn chọn cửa hàng gân gũi rồi.
“Thì ra là như vậy, không nghĩ tới là ở trong này còn có nhiều đạo lý như vậy!
Có điều ta thấy mấy người kia mà nhìn thấy mấy loại đan dược này, nhất định là sẽ vô cùng tình nguyện mà hợp tác với chúng ta. Mấy loại đan dược này của ngươi, quả thực rất lợi hại!” Quân Thiên Vũ hưng phấn nói.
Trước dây Diệp Viễn đã đế hắn thử qua hiệu quả của mấy loại đan dược, kết quả đã khiến võ giả Thiên Khải cảnh như hắn phải thất kinh!
Đan dược của Diệp Viễn, so với những loại đan dược khác trên thị trường không phải chỉ mạnh hơn một bậc đâu!
Quan trọng hơn chính là, đan dược Diệp Viễn bán tiện nghi hơn so với những đan dược kia. Nếu như Quân Thiên Vũ là võ giả bình thường, sẽ không chút do dự mà mua đan dược của Diệp Viễn!
Diệp Viễn cười cười, cùng Quân Thiên Vũ đi vào cửa hàng Lưu Tinh.
“Khách quan, xin hỏi ngài muốn mua gì vậy? cửa hàng Lưu Tinh chúng ta cái gì cũng có, đan dược, vũ khí, công pháp, khách quan có thể tùy ý lựa chọn!”
Hai người vừa vào cửa, một ông già lập tức tiến lên đón, bắt đầu giới thiệu đồ trong tiệm.
Diệp Viễn cười nói: “Lão nhân gia, ta nhìn thấy trước cửa nơi này hết sức yên tĩnh, công việc kinh doanh có vẻ không tốt lắm nhỉ!”
Lão đầu kia nói: “Khách quan đừng nhìn người ở chỗ chúng ta ít, nhưng mà đồ vật thì đều là hàng thật giá thật! Không giống thương gia có lòng dạ đen tối, đi hãm hại võ giả! Tiểu khách quan, rốt cuộc là ngươi muốn thứ gì?”
Diệp Viễn nói: “Ta không phải tới để mua đồ, ta tới tìm các người nói chuyện làm ăn, không biết người nào quyết định chuyện của cửa hàng Lưu Tinh?”
“Bàn chuyện làm ăn?” Lão đầu kia không khỏi sửng sốt một chút.
“Ta là Diệp Viễn, chủ nhân của Dược Hương Các trên đường Cổ Phong, à, lúc trước là Oái Hương Lâu.” Diệp Viễn giải thích.
“Oái Hương Lâu! Ngươi chính là chủ nhân mới của Oái Hương Lâu?” Lão đầu kinh ngạc nói.
Đối với với tin tức Oái Hương Lâu đổi chủ, lão đầu đương nhiên cũng có nghe nói, có điều hắn cũng không quan tâm quá nhiều.
Lão đầu làm sao cũng không ngờ được, chủ nhân mới của Oái Hương Lâu, thế mà lại là một thiếu niên Thần Du Cảnh!
“Dược Hương Các chúng ta dự định kinh doanh đan dược, nên đặc biệt muốn hợp tác với cửa hàng Lưu Tinh.” Diệp Viễn nói.
Lão đầu nghe vậy không nhịn được cười nói: “Thiếu niên, làm ăn không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu! Ngươi nói muốn làm đan được, không biết Dược Hương Các gì đó của các ngươi, có luyện dược sư cấp mấy trấn giữ? Lại có đan dược thượng hạng nào?”
Sau khi kinh ngạc, lão đầu có không ít khinh bỉ đối với Diệp Viễn.
Còn chưa mọc đủ lông cánh, mà đã học đòi người ta ra làm ăn!