Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi có biết khi ngươi ở bên trong bế quan có chuyện gì xảy ra hay không?” Bành trưởng lão buồn bực nói.

“Ách, đệ tử không biết, còn xin Bành trưởng lão chỉ rõ.” Diệp Viễn thật đúng là không biết chuyện gì xảy ra.

Bành trưởng lão đem mọi chuyện nói với Diệp Viễn một lần, nghe xong Diệp Viễn cũng là ngạc nhiên một hồi. Hắn chẳng thể nghĩ tới, mình đột phá lại mang đến ảnh hưởng lớn như vậy.

“Thật có lỗi, bởi vì công pháp tu luyện của đệ tử tương đối đặc thù, lúc đột phá cần nguyên lực khổng lồ chèo chống, thật sự là không ngờ sẽ biến thành như vậy.” Diệp Viễn tạ lỗi nói.

“Ha ha, không sao không sao! Tông môn có thể có được đệ tử thiên tài như ngươi, đó là may mắn của tông môn! Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Có điều, nếu Diệp Viễn ngươi về sau lại đột phá cảnh giới, trước tiên có thể tới tìm ta nói một tiếng. Ta tới giúp ngươi điều chỉnh một chút tụ linh pháp trận, để tránh ảnh hưởng đến đệ tử khác tu luyện.” Bành trưởng lão cười to nói.

“Đệ tử đã biết, đa tạ Bành trưởng lão!” Diệp Viễn ôm quyền nói.

Diệp Viễn có thể cảm giác được, Bành trưởng lão này và Lô Ngạn đều là một loại người, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của tông môn, hắn sẽ tận hết sức lực đi làm, dù là dâng ra sinh mệnh!

Đúng lúc này, Tân Liệt ở một bên cuối cùng cũng động.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Viễn, trước tiên thi lễ với Bành trưởng lão một cái rồi mới nói: “Bành trưởng lão, đệ tử là đến truyền đạt cho Diệp Viễn dụ lệnh của tông môn!”

Bành trưởng lão biến sắc, lại không nói gì, gật gật đầu lui qua một bên.

Tân Liệt quay sang Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Tông môn dụ lệnh đến, Diệp Viễn tiếp lệnh!”

Diệp Viễn nhìn thoáng qua Tân Liệt, lập tức liền hiểu, liếc mắt nói: “Không cần ở chỗ này chặn lấy ta vậy chứ? Ta cũng đã đến tông môn, chẳng lẽ còn sợ ta chạy mất?”

Tân Liệt không để ý tới ý châm chọc của Diệp Viễn, lại nói: “Tông môn dụ lệnh đến, Diệp Viễn tiếp lệnh!”

“Được rồi được rồi, ta tiếp là được, người đâu lạnh như băng, giống như cái tượng băng thì có gì thú vị chứ?” Diệp Viên làm Đới Tử Thần đứng một bên toát cá mô hôi.

Tiếu tử này là người không biết không sợ, hay là đầy đủ vốn liếng để cuồng vọng đây?

Đây chính là danh xưng “Vô Song Kiếm” Tân Liệt sư huynh đấy, hắn lại dám nói như vậy?

Hơn nữa, tên Diệp Viễn này đến cùng đã làm chuyện gì, mà vừa tiến đến tông môn đã nhận được dụ lệnh thế?

Đới Tử Thần đã triệt để bó tay rồi, sở dĩ hắn giúp Diệp Viễn ngăn cản phiền phức thật ra là vì muốn tự mình chiếu cố Diệp Viễn, không ngờ mình căn bản cũng không đúng quy cách, người ta lập tức sẽ đi gặp tông chủ rồi.

Đối với thái độ của Diệp Viễn, Tân Liệt không có phản ứng gì như cũ, chỉ là tiện tay đánh ra một đạo lục mang.

Diệp Viễn đưa tay vừa nhận lấy, lại là một viên lệnh bài bằng ngọc, nghĩ đến chính là dụ lệnh của tông môn rồi.

Diệp Viễn đem thần thức chìm vào trong đó, cau mày nói: “Tam đường hội thẩm là cái quỷ gì? Là muốn ta đi theo ngươi một chuyến sao?”

Tân Liệt gật đầu nói: “Không sai!”

“Vậy đi thôi, đừng để những lão gia hỏa của Đan đường kia sốt ruột chờ nữa.” Nói xong, Diệp Viễn theo Tân Liệt rời đi.

Đới Tử Thần đã cả kinh đến mức nói không ra lời.

Tam đường hội thẩm!

Tên Diệp Viễn này đến cùng đã chọc phải chuyện gì chứ?

Linh Phúc Sơn chủ phong, trong một tòa đại điện khí thế rộng rãi.

Tân Liệt dẫn Diệp Viễn đứng giữa đại điện trống trải.

“Tông chủ, Diệp Viễn đã đến!”

Tân Liệt nói xong câu đó, thì tự mình lui xuống.

Diệp Viễn không khỏi đánh giá đến người trung niên khí vũ hiên ngang đang ngồi chính giữa trên đài trong đại điện, hắn hẳn là Lạc Thanh Phong, tông chủ đương nhiệm của U Vân tông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK