Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên hắn biết vì sao Diêu Thiên lại nhằm vào Diệp Viễn, nhưng cũng không ngờ sẽ lộ ra rõ ràng như vậy, vừa đến đã cho Diệp Viễn một cái hạ mã uy.

Diêu Thiên là một mạch luyện dược sư của u Dương gia, có quan hệ cực kỳ tốt với u Dương Minh. Giang Vân Hạc nhìn thấy hắn đến làm Tiếp Dẫn Sứ, lập tức cảm thấy không ổn.

Giang Vân Hạc cũng không cho rằng, tông môn phái Diêu Thiên đến đây, chỉ là một sự trùng hợp.

Quả nhiên, Diệp Viễn vừa vào cửa, mùi thuốc súng lập tức tỏa ra.

Vốn dĩ hắn còn ôm thái độ ba phải, hi vọng Diêu Thiên nể mặt. Ai biết Diêu Thiên nhẹ nhàng một câu, trực tiếp ép xuống một bụng lời của hắn.

Một già một trẻ này thật sự là khinh người quá đáng, một tên Linh Dịch tầng tám lại có thế mở miệng khiêu khích một kẻ Linh Dịch tầng hai, đây quả thực là quá không cần mặt mũi.

Mặc dù là lần đầu tiên Giang Vân Hạc tiếp xúc với Diệp Viễn, nhưng đã sớm nghe qua những chuyện hắn làm, biết tiểu tử này chắc chắn không phải là cái bé ngoan gì, nói không chừng hắn thật sẽ tiếp nhận khiêu khích.

Giang Vân Hạc cũng biết Diệp Viễn rất yêu nghiệt, nhưng chênh lệch giữa hắn và Dương Hạo không phải lớn bình thường.

Cho dù Diệp Viễn đã đột phá Linh Dịch tầng hai để hẳn vô cùng ngoài ý muốn, cũng không thể nào là đối thủ của Dương Hạo.

Giang Vân Hạc đưa mắt ra hiệu qua với Diệp Viễn một cái, thế nhưng căn bản là Diệp Viễn không để ý tới hắn.

“Thế nào, ngàn năm đệ nhất nhân có dám so một lần hay không?” Dương Hạo đắc ý nhìn Diệp Viễn, dùng ngôn ngữ khiêu khích.

Nê Bồ Tát còn có ba phần hỏa khí, chứ đừng nói tới Diệp Viễn. Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng hai người này rõ ràng đang nhắm vào hắn.

Nếu Diệp Viễn có thể nhẫn, thì hắn đã không phải là Diệp Viễn rồi.

“Ngay cả khiêu chiến của kẻ tầm thường cũng không dám đáp ứng, làm sao dám xưng ngàn năm đệ nhất nhân nữa. Nói, so cái gì?”

Diệp Viễn trực tiếp tiếp nhận danh xưng “Ngàn năm đệ nhất nhân” này, tiện thể lại giẫm Dương Hạo xuống một chút.

Trong lòng Giang Vân Hạc thở dài, tiểu tử này, quả nhiên không chịu nổi khiêu khích.

Dương Hạo nghe được khóe miệng giật một cái, đây chính là điển hình cho việc cấp cho chút màu đã muốn mở phường nhuộm.

Thế nhưng, một lát nữa khi ta giẫm ngươi dưới lòng bàn chân, xem ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy hay không.

Hắn liếc Hung Chương hai sao trên ngực Diệp Viễn, khinh miệt cười nói: “Cảnh giới của Diệp sư đệ quá thấp, nếu so đấu võ đạo, ta khó tránh khỏi có chút ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu Diệp sư đệ cũng là Đan sư, thì chúng ta so đấu một chút thuật luyện dược là được rồi, không biết ý Diệp sư đệ thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK