Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thiên Bình là người đầu tiên vô cùng kinh hỉ, nhưng khi nhìn đến tòa núi to trên tay Diệp Viễn, khiếp sợ đến mức cái cằm sắp rớt xuống đất.

Đây là muốn náo cái gì đây?

Sao Diệp trưởng lão lại mang một ngọn núi tới đây?

Một màn này có vẻ cực kỳ khôi hài, thân thể của Diệp Viễn và quả núi to có vẻ cực kỳ không hợp, hết lần này đến lần khác không bị ép vỡ.

Không ít người đều nhìn thấy một màn này, bao gồm cả những ma tộc kia.

“Ha ha ha, tiểu tử này là tới để gây cười hả, cầm một tòa núi như vậy làm gì?”

“Đây là muốn dọa chúng ta sao? Ha ha ha, ta sợ quá mà!”

“Ngọn núi thật lớn! Ôi, sắp đè chết ta rồi!”

Đối với võ giả thần đạo mà nói, cầm một tòa núi có kích thước thế này là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng.

Cho nên mặc dù trạng thái của Diệp Viễn nhìn trông cực kỳ khôi hài, nhưng mọi người cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Đổi lại là bọn họ, cũng có thể nhẹ nhàng nâng lên như thế.

Dùng loại núi nhỏ này đập người, căn bản không tạo ra được bất cứ tổn thương gì, cho nên bọn họ mới có thể cười nhạo Diệp Viễn như vậy.

Ma tộc đã nắm chắc phần thắng, cũng không cảm thấy một tên Quy Khư Cảnh như Diệp Viễn có thể thay đổi cái gì, cho dù hắn có thực lực của Thần Quân tầng một.

Bọn người Ninh Thiên Bình cũng cảm thấy như thế, liền hét lớn với Diệp Viễn: “Diệp trưởng lão, không cần quản chúng ta, ngài mau đi!”

Diệp Viễn cười với hắn, sau một hồi ngạc nhiên, liền thấy Diệp Viễn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, đẩy ngọn núi to.

Sau đó, liền thấy ngọn núi kia xẹt qua một đường cong tuyệt đẹp, rơi vào đỉnh đầu Thiên Tinh.

Thiên Tinh đã sớm nhìn thấy Diệp Viễn, có điều hắn vô cùng khinh thường Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn lại cầm quả núi như thế đập mình thì không khỏi cười lạnh nói: “Một tòa núi mà muốn đập thương bản tọa, coi bản tọa là giấy sao?”

Thiên Tinh lấy ra một thanh búa tạ, rõ ràng là một kiện Ma Quân Huyền Bảo.

Chỉ thấy hắn cười khẩy, vung mạnh cây búa đập về phía Nguyên Từ Thần Sơn.

Lúc này, vừa lúc Nguyên Từ Thần Sơn hạ xuống, bỗng nhiên, một cỗ lực trường đáng sợ bao phủ toàn bộ chiến trường.

Vốn dĩ, mặt Thiên Tinh còn coi thường, đột nhiên sắc mặt đại biến, cuối cùng phát hiện sự đáng sợ của tòa núi này.

Vốn dĩ hắn muốn chạy trốn, nhưng mà dưới chân giống như là mọc rễ, căn bản không nhổ lên được!

“A!”

Một tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng thảm thiết vang lên.

Tốc độ rơi xuống của Nguyên Từ Thần Sớn quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Bọn bọn đến con mắt cũng không kịp nháy, Thiên Tinh đã chết rồi.

“Phốc!”

Máu me bắn ra!

Địch n và Lăng Tử Khôn cách hắn không xa, bị máu bắn đầy lên mặt.

Địch n không nhịn được lạnh run, nhìn một màn này không dám tin.

Diệp Viễn vẫy vẫy tay, Nguyên Từ Thần Sơn lại trở lại trong tay hắn, nhẹ nhàng nâng lên.

Lần này, không có ai cười được nữa.

Tất cả mọi người ngừng tranh đấu, vô cùng kinh hãi nhìn Thiên Tinh bị đập thành bánh thịt.

Ma hồn hắn tan thành mây khói, đến cái bóng cũng không tìm được.

“Không… không phải chứ? Đây là cái thứ gì vậy, sao… sao lại mạnh như vậy?” Một cường giả ma tộc kinh hãi nói.

Khuôn mặt dài của hắn vốn đen nhưng mà lúc này lại có vẻ trắng bệch, rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi.

Có thể đè chết một cường giả Ma Quân tầng ba, uy lực của quả núi này thật đáng sợ.

“Nguyên… Nguyên Từ Thần Sơn! Trọng bảo xuất thế lần này, thế mà lại là Nguyên Từ Thần Sơn! Nhanh… chạy mau!”

Nói đến phía sau, tiếng nói Địch n cũng biến điệu, lộ vẻ hoảng sợ tới cực điểm.

Hắn nào còn dám dừng ở đây, nhấc chân liền chạy!

Diệp Viễn cười nói: “Đừng vội đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

Dứt lời, hắn đẩy Nguyên Từ Thần Sơn lần nữa, Nguyên Từ Thần Sơn lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo Địch n.

“Bụp!”

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, một cường giả Ma Quân tầng ba lại chết rồi.

Những cường giả ma tộc kia sợ đến vỡ mật, tè ra cả quần, lúc này sao còn dám dừng lại, từng người đều dốc toàn lực liều mạng chạy trốn.

Bọn họ chỉ có cầu khấn Diệp Viễn đừng để mắt tới bọn họ.

Đến hai đại cường giả Địch n và Thiên Tinh cũng bị thuận tay giết chết, bọn họ sao có thể may mắn thoát chết được?

“Chạy… chạy… chạy! Chạy mau!”

“Chạy mau! Tên nhân tộc này, là ma quỷ!”

“Mọi người chạy mau! Bị ngọn núi nhỏ này đập trúng thì sẽ chết chắc!”

Nhất thời, cường giả ma tộc chạy tứ phía, tan tác như chim muông, nào còn nhớ đến việc tàn sát cường giả nhân tộc?

Bây giờ Diệp Viễn ở trong mắt bọn họ chính là nhất tôn sát tinh.

Nhóm cường giả nhân tộc đều há hốc mồm, bọn họ bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ đến tột đỉnh.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu được, sao Diệp Viễn lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy, hai lần thuận tay đã tiêu diệt được hai tên cường giả Ma Quân tầng ba.

Phải biết, Thiên Tinh và Địch n là cường giả Ma Quân tầng chín!

Thật ra bọn họ hiểu lầm, Nguyên Từ Thần Sơn này, chỉ ở trong hẻm núi này mới có uy lực lớn như vậy.

Vực sâu này là từ trường tự nhiên, Diệp Viễn chỉ cần khống chế Nguyên Từ Thần Sơn, để từ trường này sản sinh ra lực hấp dẫn cực lớn, thì đừng nói là Ma Quân cho dù là Ma Vương cũng bị nó đè chết!

Mật độ từ trường của Nguyên Từ Thần Sơn này vô cùng khủng bố, nếu như không phải đã luyện hóa nó thì cho dù là bậc cường giả Thiên Thần như Tạp Tác cũng đừng hòng nhúc nhích được chút nào.

Loại vật này, một khi đè xuống cho dù là Thần Quân Huyền Bảo cũng sẽ bị ép tới vỡ nát chứ đừng nói đến là một con người.

Có điều, thực lực bây giờ của Diệp Viễn chỉ có thể luyện hóa một phần nhỏ, căn bản không phát huy được toàn bộ uy năng của nó.

Nếu như luyện hóa được toàn bộ, chuyện tiêu diệt cường giả Thiên Thần sẽ vô cùng dễ dàng.

Cho dù là bọn người Tống Ngọc, căn bản không có cách nào xác định được phẩm chất của Nguyên Từ Thần Sơn, thậm chí nó có thể còn lợi hại hơn so với tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo!

Thân hình Diệp Viễn khẽ động, ném ra Nguyên Từ Thần Sơn một lần nữa.

“Oanh!”

“Oanh!”

Diệp Viễn tùy ý ném ra, lại tiêu diệt một, thêm một cường giả ma tộc nữa.

Hắn chuyên chọn những cường giả ma tộc thực lực cường đại để giết, đập một người chuẩn một người, không trượt phát nào.

Những cường giả ma tộc kêu rên khắp nơi, phảng phất như tận thế đã tới, tuyệt vọng hét lên.

Cũng may Diệp Viễn ném ngọn núi này cũng cần chút thời gian, nên không thể nào tiêu diệt được hết tất cả, mới có không ít ma tộc trốn thoát.

Dù vậy, một chút thời gian này cũng khiến cho ma tộc tổn thất hơn mười vị cường giả.

Bên trong đám ma tộc bị giết, có không ít cường giả ban đầu đều là Thần Quân tầng sáu.

Lần này, đủ cho hoàng thành Đạt Lan và Huyết Diêm điện uống một bầu.

Cường giả nhân tộc ai cũng há hốc mồm nhìn, từng người đều ở sau lưng không ngừng kinh thán.

“Đây chính là trọng bảo xuất thế lần này sao? Uy lực này… cũng là không có ai chống lại được nữa đi!”

“Đây cũng quá giả rồi đi? Có Nguyên Từ Thần Sơn này, sau khi ra ngoài chẳng phải là quét ngang sao?”

“Đúng vậy, cái gì mà Thần Quân tầng ba, Thần Quân tầng năm, nhìn thấy ai khó chịu trực tiếp ném ngón núi lớn này ra, đập đâu chuẩn đó!”

Đánh đuổi cường giả ma tộc xong, Diệp Viễn thu Nguyên Từ Thần Sơn lại, tìm đến Ninh Thiên Bình.

Ninh Thiên Bình ở một bên nhìn thấy liền nhiệt huyết sôi trào, vui vẻ nói: “Chúc mừng Diệp trưởng lão! Có được trọng bảo này, về sau Diệp trưởng lão có thể tung hoành rồi!”

Diệp Viễn chỉ cười cười, chợt phát hiện Trịnh Khởi không có ở đây, không khỏi hỏi: “Đại trưởng lão đâu?”

Vừa nhắc đến đại trưởng lão, viền mắt Ninh Thiên Bình đỏ lên, thuật lại chuyện phát sinh trước đó một lần, Diệp Viễn nghe được nhướng mày, nói: “Cao Nguyên này lắm mưu nhiều kế, chỉ sợ đại trưởng lão không phải đối thủ của hắn. Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi tìm bọn họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK